Đã qua ba ngày rồi Ái vẫn hôn mê chưa có dấu hiệu tỉnh lại, ba người bọn họ là Nhạc Việt, Mỹ Lam và Tề Dụ Minh thay nhau chăm cô. Anh thì khá bận nên cũng chỉ có thể đến vào buổi tối, khoảng thời gian còn lại Mỹ Lam là người ở lại lâu nhất. Dù chỉ mới ba ngày nhưng ba người bọn họ cảm giác như ba năm vậy. 
Thời gian lúc này là vào buổi tối là khoảng thời gian ít ỏi mà Tề Dụ Minh có thể ở bên cạnh Mộng Ái. Ngày nào anh cũng đến trò truyện cùng cô, nhưng một động tỉnh cũng không có, làm sao Ái mới tỉnh lại đây. 
"Không. Mẹ ơi đừng đi, đừng bỏ con ở lại một mình." Cô sợ hãi la lên, bóng dáng bà Dung Linh ngày một mờ nhạt. Một lần nữa bà lại biến mất giữa hư không. Xung quanh cô là một màu đen đến đáng sợ, những tiếng chỉ trách vang lên. Mọi người ai ai cũng nói là do cô. 
"Ái là do cậu mẹ cậu mới chết." "Là do em mẹ em mới chết." "Là do cô mẹ cô mới chết." Không những lời nói giống hệt nhau liên tục lặp lại, những giọng nói quen thuộc hằng ngày, là bạn của cô những người thân quen hằng ngày. Đúng, chính là do cô. 
"Ái đi với mẹ. Đi với mẹ nha con." Bổng mọi thứ lại im bặt, giọng mẹ cô lại vang lên. Bà Dung Linh đưa tay lại phía Ái cô chầm chầm nhất bàn tay của mình đặt lên tay bà "Mẹ con đi với mẹ, mẹ đừng bỏ rơi con." 
"Ái em mau tỉnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/1982894/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.