Mưa ngày một lớn không có dấu hiệu tạnh, bên dưới dốc đồi một cô gái đang nằm bất tỉnh. Quần áo đã bị rách bởi sự va đập khi cô rơi xuống vách, khắp người đầy vết thương chi chít thậm chí trên đầu cô còn đang chảy máu rất nhiều. Mưa rơi xuống khiến cô lấy lại được một chút ý thức, đôi mắt khó khăn mà hé mở. Cả người cô đau nhứt không cử động nổi. “Đau… đau quá.” Cô gắng gượng ngồi dậy nhưng một chút sức cũng không có. Xung quanh vắng lặng ngoài tiếng mưa chả có thể nghe thấy được tiếng gì khác, làm sao cô kêu cứu được đây, hơn hết chỗ này là chỗ nào mọi người có biết cô ở đây. Nghê Mạn Thiên cô ta có gọi người đến cứu cô hay không? 
Mọi tuyệt vọng lúc này đổ dồn vào tâm trí Ái. Sẽ không một ai đến cứu cô, cô phải làm thế nào đây? Cô không muốn chết ở một nơi như thế nào đâu, có chết cũng phải chết ở một nơi đàng hoàng ở cạnh bên mẹ cô, cô không muốn. Những tiếng nấc liền tiếp nhau vang lên sự đau đớn sợ hãi lần nữa kéo đến, không chịu được đến mức ngất đi lần nữa. 
Trời dần dần có dấu hiệu tạnh mưa, mưa ngày càng nhỏ. Mọi người thấy thế liền nhanh chóng vào rừng đi tìm, sau một cơn mưa to mọi dấu vết dường như bị xoá sạch. Những dấu chân vết tích nơi cô từng đi qua cũng không còn, Mỹ Lam chỉ có thể dẫn mọi người đến chỗ hai người chia nhau ra. Việc còn lại chỉ còn nhờ mọi người chia ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/1982883/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.