Hắn không nghĩ tới Thời Tiểu Niệm bị nhốt ở đây lâu như vậy, lại thực sự không muốn được giải cứu
"Bởi vì sẽ không có ai tới cứu tôi."
Thời Tiểu Niệm trực tiếp nói ra sự thực này, khóe môi ngoắc ngoắc, có chút cay đắng, "Sẽ không có ai đến cứu tôi, cho dù có tới đưa tôi ra khỏi đây cũng không đảm bảo sẽ không hại tôi. Cung gia giam lỏng tôi ở đây, chí ít sẽ không để cho bảo bảo của tôi xảy ra chuyện gì; nhưng các người tới cứu tôi, làm sao tôi biết các người đến là có mục đích gì"
Tuy rằng cô điên cuồng muốn chạy trốn khỏi đây, nhưng trong đầu vẫn còn giữ lại một chút lý trí.
Trong cuộc sống của cô, chỉ có Cung Âu là vị cứu tinh duy nhất, kết quả, hắn cũng vẫn từ bỏ cô.
Còn ai… ai sẽ tới cứu cô, không ai cả.
Trên thế giới này không có truyện cổ tích, cô cũng không tin ai lại có thể đột nhiên tốt bụng mà cứu cô, chỉ có thể có mục đích khác.
"Thời tiểu thư, cô quá cẩn thận rồi."
Bác sỹ nhíu nhíu mày.
"Người làm mẹ nào cũng đều cẩn thận."
"Nhưng cô cứ phòng bị quá độ như vậy, khả năng mẹ con chia lìa là rất cao, đến lúc đó cô sẽ hối hận." bác sỹ trịnh trọng nói.
"Nói cứu tôi nhưng ngay cả boss của ông là ai cũng không chịu nói ra, thì đương nhiên là tôi không thể tin tưởng ông được." Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nói rằng, "Hơn nữa, tôi nhớ mặt ông, từ lúc tôi mới bị đưa đến đây, ông cũng đã ở đây rồi, nếu như ngay từ đầu ông đã muốn cứu tôi, thì sẽ không chờ tới bây giờ mới đến nói cho tôi biết"
Chờ cô bị giam lỏng ở đây cho đến khi cùng tuyệt vọng, rồi đột nhiên mở miệng nói cứu cô, cũng không thèm nói lai lịch của mình.
Cái ân lớn như vậy, cô không dám tùy tiện nhận, cô chỉ sợ mình vừa thoát khỏi nhà tù này thì lại có một nhà tù khác đang chờ cô.
Nếu là như vậy, cô tình nguyện chỉ bảo vệ con của mình, bây giờ thì sự tự do hay sống chết của cô cũng không quan trọng bằng đứa con trong bụng.
"Cho nên chờ tới bây giờ tôi mới nói, cái này cũng là ý muốn của boss."
"Tại sao"
"Nguyên nhân cụ thể thì tôi cũng không biết." bác sỹ nói, suy nghĩ một chút lại nói, "Kỳ thực, Thời tiểu thư cô có thể hoàn toàn tín nhiệm tôi, tôi cũng không phải là người không rõ lai lịch, tôi không thể nói cho cô biết boss là ai, nhưng tôi có thể nói cho cô biết thân thế của cô."
Nói xong, bác sỹ đưa tay vào túi muốn lấy vật gì đó.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Lập tức vị bác sỹ kia cẩn thận mà cất đồ lại, vươn tay ra lật một tờ văn kiện kiểm tra, như không có chuyện gì xảy ra mà nói, "Thời tiểu thư, ngày hôm nay cô cảm thấy ngon miệng không"
Năng lực phản ứng này khá nhanh.
Chẳng trách trà trộn ở trong đoàn bác sỹ này lâu như vậy, mà Charles không phát hiện ra hắn có cái gì khả nghi.
Đối với người này, Thời Tiểu Niệm không đoán được là người tốt hay xấu, suy tư vài giây, cô quyết định tạm thời theo dõi xem người đàn ông này muốn làm gì.
"Tôi có thể ăn, nhưng bảo bảo thường xuyên đá tôi." Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói.
"Đứa bé này rất nghịch ngợm."
Bác sỹ từ dưới đất đứng lên đến, nhẹ giọng nở nụ cười, lông mày có một vết sẹo, là vết khâu lưu lại.
Thời Tiểu Niệm nhớ kỹ hắn.
Hai bác sỹ kiểm tra theo lệ cho cô sau đó lui ra.
Thời Tiểu Niệm đứng lên, đi tới bên giường nằm xuống, gạt mái róc đen dài sang một bên, cô nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài cây cao vươn lên bầu trời, tựa như bàn chông chốn lao tù để giam lỏng cô.
Thời Tiểu Niệm không khỏi cười khổ một tiếng.
Tại sao cô lại có bộ dáng như ngày hôm nay.
Có người muốn cứu cô, phản ứng đầu tiên của cô không phải là vui mừng hạnh phúc, mà là đi nghi hoặc.
Đã từng, cuộc sống của cô rất đơn giản, thế giới của họa sỹ truyện tranh vốn rất đơn giản, nhưng rồi từng ngày qua đi, chờ đợi cô chỉ toàn là những âm mưu dơ bẩn.
Thời Trung, Thời Địch, Đường Nghệ, Mona, Cung Âu
Mỗi người đều có lập trường và suy nghĩ riêng, cô cũng không dám dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai nữa, cô cũng không tin ai lại vô duyên vô cớ cứu cô.
Bỗng nhiên cái bụng lại bị bảo bảo đá tiếp.
Thời Tiểu Niệm đưa tay xoa xoa bụng, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Các con đang lo lắng à, yên tâm, mẹ sẽ không dễ dàng tin tưởng người kia đâu, cho dù mẹ không thể bảo vệ được mình, thì cũng sẽ liều mạng mà bảo vệ các con."
Dứt lời, hai bảo bảo đồng thời an phận.
Tuy rằng bác sỹ có vết sẹo ở lông mày kia có rất nhiều thời gian để tiếp xúc với cô, nhưng cơ bản đều sẽ có người khác ở cạnh, rất nhiều lần vị bác sỹ kia muốn nói gì đó với cô, nhưng đều không tìm được cơ hội thích hợp.
Một tuần sau, rốt cuộc vị bác sỹ kia cũng tìm được cơ hội.
Sau 12 giờ trưa, sương mù tan đi được một ít, Thời Tiểu Niệm ngồi ở mỏm đá cạnh biển nhìn biển rộng mênh mông, Charles ở trong tháp cao dặn dò vệ sỹ một số chuyện.
Vị bác sỹ có vết sẹo ở lông mày kia cầm một lọ canxi đến, "Thời tiểu thư, canxi cảu cô đã hết, tôi mang một lọ mới đến cho cô."
Cạnh biển nên gió hơi lớn.
Thời Tiểu Niệm buộc mái tóc dài lại, búi thành một búi tròn, làm nổi bật lên gương mặt dịu dàng cuả cô.
Cô ngước mắt nhìn về phía vị bác sỹ kia, nhìn vết sẹo trên lông mày của hắn, đưa tay nhận lọ canxi.
Đưa cùng với lọ canxi còn có một vật khác.
Là một bức ảnh.
"…"
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ liếc hắn một cái, sau đó một tay cầm chặt chiếc lọ, một tay cầm bức ảnh nho nhỏ, bên trong bức ảnh là hình cuả một thiếu nữ trẻ ruổi.
Khoảng 13-14 tuổi.
Trong bức ảnh, thiếu nữ buộc cao mái tóc dài, tóc nâu uốn lọn, trên người mặc một chiếc hoa lệ.
Thiếu nữ đứng ở nơi đó, như một đóa hoa mỹ lệ đang kỳ nở rộ.
Thời Tiểu Niệm vừa thấy hình ảnh này, cả người đều ngây dại.
Thiếu nữ trong hình cơ hồ giống cô ý như đúc, nhưng không phải là cô.
Không phải vì cô chắc chắn mình chưa từng chụp bức ảnh nào như thế này, mà do ngũ quan của thiếu nữ nhìn có vẻ tương tự với cô, nhưng lại có chút không giống, ngũ quan của thiếu nữ tựa hồ có hơi chút anh khí, hơn nữa ánh mắt linh động, có sự tự tin tuyệt đối, ánh mắt này bất đồng với cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm vào bức ảnh đến nửa ngày cũng không phản ứng lại, cô hoàn toàn ngây người, ngây ngốc nhìn thiếu nữ trong hình.
Cơ hồ giống nhau như đúc.
Nhưng này bức ảnh hiển nhiên không phải là sản phẩm của photoshop, bởi vì gương mặt kia mang cảm giác rất thật, không phải là được chỉnh sửa mà có.
Hơn nữa nghề của cô là vẽ vờ, cô cũng có sử dụng một số phần mềm hỗ trợ vẽ, nhưng bức ảnh này hoàn toàn chân thật, không có nửa điểm giả tạo.
Nhưng vì sao thiếu nữ trong bức hình lại giống cô đến như vậy.
Nếu như không phải là bức ảnh giả, thì chỉ có một khả năng.
"Đây là chị em sinh đôi của tôi à" Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nhìn về phía bác sỹ có vết sẹo ở lông mày kia, thời điểm nói ra câu này, cô lại không có gì quá kinh ngạc.
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng cô đã khẳng định.
Bác sỹ Diệp từng nói cho cô biết, nếu không dùng thuốc, thụ tinh nhân tạo, hoặc là không có gien di truyền sinh đôi thì người bình thường rất khó có thể sinh đôi.
Cô đã coi mình là trường hợp hiếm hoi kia.
Vậy mà bây giờ nhìn lại, cô chắc không phải là trường hợp đặc biệt, mà trong cơ thể của cô có gien di truyền sinh đôi.
"Không phải." bác sỹ có vết sẹo ở lông mày đứng ở nơi đó nói rằng.
"Cái gì"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút.
Sao có thể không phải, trên thế giới này ngoại trừ sinh đôi ra thì làm gì có khả năng có hai người giống nhau như vậy.
Thấy phản ứng của Thời Tiểu Niệm như vậy, bác sỹ có vết sẹo ở lông mày biết cô hiểu lầm, vội vã nhỏ giọng nói rằng, "Đây không phải của chị em sinh đôi của cô, mà là em trai sinh đôi."
"Em trai"
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ từ trên tảng đá đứng lên, khó có thể tin mà nhìn hắn, không biết nên khóc hay cười.
Hắn đang đùa gì thế.
Người trong hình này sao có thể là nam, tuy rằng nhìn gương mặt này hơi có một chút anh khí, nhưng mái tóc đuôi ngựa và váy…
"Kỳ thực tôi đến Tịch gia chưa được bao lâu, nhưng có người nói với tôi, từ nhỏ em trai cuả cô đã cảm giác mình là con gái."
"…"
"Hắn thích búp bê, thích vẽ vời, sau đó đến khi khoảng mười tuổi, thì thường mặc váy ra ngoài chơi, gương mặt của hắn mang vẻ âm nhu, bởi vậy cho tới bây giờ có rất ít người biết hắn là con trai." Bác sỹ có vết sẹo ở lông mày nói, "Vì thể, Thời tiểu thư không thấy được điểm kỳ quái nào trong hình."
Người trong bức hình này giống như thiếu nữ quý tộc đơn thuần.
"Tịch gia"
Thời Tiểu Niệm choáng váng.
"Đúng, Tịch gia." Bác sỹ có vết sẹo ở lông mày cúi thấp đầu, "Tôi nghĩ, không cần tôi nói, Thời tiểu thư cũng đoán được Tịch gia chính là gia đình của cô, Tịch chính là họ chận chính của cô."
Tịch gia chính là gia đình của cô, Tịch chính là họ chận chính của cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác đứng đó, bỗng dưng cô ngồi xuống tảng đá, cơ hồ là ngã xuống, chân như mềm nhũn ra.
Cô không nghĩ tới đột nhiên phải đối mặt với thân thế của mình.
Thì ra, ở trên thế giới này cô còn có em trai, vậy mà cái gì cô cũng không biết.
Tất cả những thứ này đến quá đột ngột.
"Thời tiểu thư, bây giờ cô đã biết tại sao tôi tới cứu cô rồi chứ." Bác sỹ có vết sẹo ở lông mày nói.
"Ông là người của Tịch gia "
"Đúng, boss của tôi cũng là người của Tịch gia." Bác sỹ nói rằng.
"Boss của ôn là người thân của tôi à" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, "Là cha mẹ của tôi muốn ông tới cứu tôi à, hay là em trai cảu tôi, vậy ngay khi bắt đầu tại sao ông không nói boss của ông là ai"
Nếu là người cảu Tịch gia tại sao lại giấu.
Nghe vậy, Bác sỹ có vết sẹo ở lông mày kéo kéo chiếc khẩu trang, nở nụ cười, "Cha cô hy vọng có thể mang cô trở về Tịch gia để quy nhận tổ tông."
Vừa nghe xong như thế, Thời Tiểu Niệm liền đem người cứu cô là cha đẻ của mình.
"Thế nhưng hơn hai mươi năm trước, tại sao bọn họ phải vứt bỏ tôi"
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút hỏi.
Vấn đề này, cô vẫn không hiểu.
"Cái này" Bác sỹ có vết sẹo ở lông mày vừa muốn nói gì, đột nhiên chuyển đề tài, "Cô phải uống canxi theo đứng liều lượng, đừng uống nhiều quá ảnh hưởng không tốt đến thai nhi, không biết Thời tiểu thư còn muốn hỏi cái gì không"
Chuyển đề tài rất nhanh.
Thời Tiểu Niệm đoán được là có người đến, nhanh chóng đem bức ảnh nho nhỏ giấu vào trong tay áo, khẽ nói, "Bảo bảo của tôi có khỏe mạnh không"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]