Editor: shinoki
Có quá nhiều nghi vấn, cô không giải đáp được, mê đoàn vọt vào cô vốn đã tuyệt vọng trong thân thể.
Trên bức ảnh kia, trong tay em trai cô cầm một bức tranh, phong cách vẽ cũng tương tự cô, đây chính là linh cảm giữa cặp sinh đôi sao?
Bác sĩ lông mày sẹo đó thật sự là do cha cô phái tới sao?
Vạn nhất không phải, vạn nhất hắn có âm mưu, vậy không phải là cô kéo hai bảo bảo vào nguy hiểm sao?
Nhưng nếu như cha đẻ muốn nhận cô, vậy không quản tình cảm đối với cô như thế nào, luôn có thể thay cô giữ hai đứa bé lại... Có thể trà trộn bác sĩ vào trong đám người của Cung gia, bản lĩnh của cha đẻ cô cũng không nhỏ đi.
Thờì Tiểu Niệm từ từ đi về phía trước.
Cô nhìn nhận tất cả mọi thứ bằng mặt trái tâm lý, cô hận Cung gia, nhưng đột nhiên cha đẻ nói muốn tới cứu cô...
Giống như trong sa mạc mờ mịt, cô đột nhiên thấy một con suối, cô không biết đó là thực hay là ảo ảnh, có nên uống nước hay không.
Có chấp nhận cứu hay không, Thờì Tiểu Niệm rối loạn.
Những vấn đề này liên tục quấn quít trong lòng cô, nên làm như thế nào, cô rất chần chờ, do dự, qua rất lâu cô mới nghĩ xong.
Khi cô một mình gặp lại bác sĩ lông mày sẹo một lần nữa, Thờì Tiểu Niệm nói, "Tôi chấp nhận được cứu, nhưng phải đợi sai khi tôi sinh."
"Tại sao?"
Bác sĩ lông mày sẹo kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong/2580853/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.