Giống như một lưỡi lê vậy, hung hăng đâm vào ngực cô, đâm vào máu thịt.
"Tôi cho là anh và Mona tình cảm thay đổi tốt hơn." Cô nói, thanh âm lộ ra vẻ run sợ.
"Anh không nghe những thứ kia, anh hỏi, em có hài lòng không, hử?" Cung Âu hỏi, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, mong đợi câu trả lời của cô.
Thời Tiểu Niệm chưa từng thấy qua bộ dạng này của hắn, từng bước ép sát giống như đang chất vấn cô, chất vấn một kẻ phụ lòng.
"Cung Âu, anh không nên bày ra bộ dạng này."
Môi Thời Tiểu Niệm khẽ run nói ra khỏi miệng, cô chẳng qua là hy vọng hắn không bị thương mà thôi, cô chẳng qua là cảm thấy, hắn cùng Mona ở chung một chỗ hắn mới có thể có cuộc sống tốt hơn, sẽ không bị cô làm mệt.
Cô cho là hắn đã nghĩ thông suốt.
Cô cho là hắn muốn có cuộc sống mới, trở lại quỹ đạo nên có của hắn.
"Thời Tiểu Niệm, sao em phiền vậy, kêu em nói một câu hài lòng hay không hài lòng khó như vậy sao?" Cung Âu có chút không vui mím môi.
Lúc này, cô nói không hài lòng không phải sẽ đâm hắn một nhát sao, giống như hắn nói, nên tới đã tới, nên chuẩn bị đã chuẩn bị, tên đã lắp vào cung, không bắn không được.
Cô phải để hắn đi đính hôn, nếu không, hắn sẽ lại bị thương.
Nếu đã tới bước này, không thể quay đầu lại.
"Hài lòng." Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói, mỗi một chữ đều phát ra từ cổ họng cô, cô nói dễ dàng, "Buổi lễ đính hôn của Cung đại tổng tài bây giờ là đề tài được cả thế giới chú ý nhất, bao nhiêu người trông mong, ngóng trông, tại sao có thể có người không hài lòng được."
"Phải không? Em hài lòng là tốt rồi." Cung Âu cười khẽ một tiếng, hai tròng mắt nhìn chằm chằm cô, "Em hài lòng, tiếp theo chúng ta có thể nói đến giao dịch của chúng ta."
"Giao dịch?"
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía hắn.
Cung Âu không vội trả lời, đưa tay cầm quyển sách trên giường lên, nhìn "on" hai chữ kim cương nói, "Quyển sách này làm không tệ chứ, mặt bìa là anh tự mình thiết kế, em thích không?"
Thời Tiểu Niệm ngồi ở cuối giường, từ từ cúi người, cởi dây trói chân ra.
Cầm dây da ở trong tay, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện dây da này ban đầu chính là Cung Âu cầm tới bó mình, sáng sớm cô liền phát hiện không phải Cung gia muốn giết cô, là Cung Âu muốn trói cô.
" Bắc Bộ loan trước kia không có mở, bây giờ được mở, phong cảnh rất đẹp."
Cung Âu lật sách trong tay nói.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, tay khoác lên trên ghế dựa, Thời Tiểu Niệm đúng dịp thấy đồng hồ đeo tay trên cổ tay hắn, thời gian là tám giờ sáng, cô không nhịn được nói, "Anh còn không đến buổi lễ đính hôn?"
Đã tám giờ rồi.
Khách mời hẳn đã đến đi, hắn còn có thời gian ngồi ở chỗ này.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Phong Đức đứng ở bên ngoài cửa kính, trên mặt có vẻ lo lắng, một tay không ngừng lấy đồng hồ bỏ túi ra xem giờ, đi tại chỗ.
"Không nói xong giao dịch với em, anh làm sao đến buổi lễ được."
Cung Âu nói, đôi tròng mắt đen nhìn về phía cô, môi mỏng câu khởi một độ cong, không gấp không nóng vội.
"Anh có thể giao dịch gì với tôi, tôi có thể cho anh cái gì?" Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi, cô hoàn toàn không biết Cung Âu đang nghĩ gì.
Hôm nay, cô chỉ là một người mẹ chưa lập gia đình giãy dụa trong cái chết, cô có thể cho hắn cái gì, "nghèo khó " như vậy, cô có thể giao dịch cái gì với hắn, cô ngay cả tiền vốn cũng không có.
"Em."
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, từ môi mỏng chậm rãi nói ra chữ này.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người nhìn hắn, chậm chạp nói, "Tôi không hiểu ý anh, hôm nay anh phải đính hôn, anh đây là muốn tôi làm tình nhân của anh sao?"
Trong nhà một.
Bên ngoài một.
Hắn nghĩ vậy sao?
Nhưng hắn rõ ràng đã đáp ứng cô, để cô tự do.
"Em nghĩ nhiều rồi." Cung Âu đùa cợt cười lạnh một tiếng, tròng mắt đen ngưng mắt nhìn cô, từ từ thả quyển sách cứng rắn trong tay vào tay cô, trầm thấp nói từng chữ từng chữ, "Anh muốn em làm cô dâu trong buổi lễ đính hôn hôm nay. "
" Phịch."
Thời Tiểu Niệm không thể tiếp lấy sách, sách nặng nề rơi trên mặt đất, sắc mặt cô ảm đạm nhìn về phía Cung Âu, không cách nào tin, "Anh nói gì?"
Cô làm cô dâu?
Cô không nghe lầm chứ.
"Em đã không yêu anh, cho nên giữa chúng ta chỉ có thể coi như là một cuộc giao dịch." Cung Âu nhìn cô, lạnh lùng nói, "Em làm cô dâu của anh, anh sẽ bảo vệ em và Tịch gia, bao gồm cả việc lấy lại Holy, lễ đường cách nơi này không quá 500 m, chỉ cần em gật đầu, bây giờ anh sẽ mang em đi!"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, "Anh nói đùa sao?"
Đây là liên thân giữa hai đại quý tộc, cái gì cũng đã chuẩn bị xong, cái gì cũng đã tính toán xong, bây giờ, hắn nói với cô, hắn muốn cô làm cô dâu?
"Em nhìn anh giống đang nói đùa sao? Buổi lễ đính hôn đổi cô dâu mà thôi, cũng không có gì lớn."
Cung Âu hỏi ngược lại, giọng từ tính tràn đầy một cỗ quỷ quái không nói được, cặp mắt kiên định nhìn chằm chằm cô, thưởng thức biểu tình càng ngày càng hoảng trên mặt cô.
Không có gì lớn?
Đây căn bản là tất cả đều loạn.
Nhìn hắn, cả đầu Thời Tiểu Niệm trống không, từ cuối giường đứng lên muốn chạy trốn, chân bị trói lâu, cô vừa đứng lên không đứng vững, té lăn trên đất, chật vật không chịu nổi.
Cung Âu vẫn ngồi ở chỗ đó, dù bận vẫn nhàn nhã ngưng mắt nhìn cô, "Em không thích giao dịch này? Em hẳn biết, cái này đối với em rất có lợi."
"..."
"Mùi vị bị người khác liên tục đuổi giết không dễ chịu chứ?" Cung Âu nhìn chằm chằm cô, "Em cho rằng bằng một Mộ Thiên Sơ là có thể bảo vệ em, bảo vệ ở Tịch gia? Đừng có mơ."
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn biết cô bị đuổi giết, hắn vẫn luôn biết chuyện của cô. Nói như vậy, hắn cho tới bây giờ không có thật sự buông tha cô.
"Em không muốn cho Holy và tiểu Quỳ ở chung một chỗ lớn lên sao, những thứ này Mộ Thiên Sơ có thể cho em sao?" Cung Âu đùa cợt cười một tiếng, nhìn chằm chằm cô ngồi dưới đất, "Em và Mộ Thiên Sơ yêu nhau thì có lợi ích gì? Ngày ngày bị đuổi giết, cùng chung hoạn nạn? Ngay cả sống cũng khó, các người còn nói đến chuyện yêu đương?"
Từng câu từng chữ hết sức giễu cợt.
"..."
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, cảm giác mình giống như đang nhìn một người xa lạ, nhìn một người điên xa lạ.
"Anh muốn em, em phải sống, em muốn Holy và tiểu Quỳ, những thứ này chỉ anh mới có thể cho em, hiểu không?"
Cung Âu chậm rãi nói, giọng nói cực kỳ cuồng vọng, quanh thân tản ra khí tràng cường đại, có thể nuốt mất cô.
"Cung Âu, em đừng làm loạn." Thời Tiểu Niệm liên tục lắc đầu, không cách nào tiếp nhận bộ dáng này của Cung Âu, hắn ngồi ở chỗ đó, giống như ma quỷ vậy, cuồng loạn giống như ma quỷ, khiến người ta tự dưng sợ.
Cô từ dưới đất đứng lên chạy ra bên ngoài, vọt tới cửa kính liều mạng vặn chốt cửa, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm hoảng càng thêm lợi hại, mồ hôi từ trên trán không ngừng toát ra, cô không nhịn được nói, "Cung Âu, anh để tôi đi đi, mẹ tôi bị bệnh, tôi phải đi thăm bà ấy, tôi không yên tâm về bà ấy, cầu xin anh, anh để tôi đi đi."
Nỗi sợ không phải tới từ chỗ sâu nhất trong nội tâm cô khi bị hắn bắt tới đây, mà là tới từ bản thân hắn.
Cô sợ chính là hắn.
"Thời Tiểu Niệm, giao dịch đối với em có lợi ích lớn hơn, nói không chừng, em và anh đính hôn, may mắn cũng sẽ theo tới, nói không chừng mẹ em liền tỉnh." Cung Âu từ trên ghế đứng lên, ngồi xổm trên đất nhặt sách lên, đưa tay phủi bụi một cái, đặt xuống kệ TV.
Thời Tiểu Niệm vặn thế nào cũng không mở được cửa, có chút nhục chí xoay người, dựa lưng vào cửa, đôi mắt bi thương đất nhìn về phía Cung Âu, "Anh đã nói để tôi tự do, nếu ban đầu anh đã không muốn buông tha tôi, vậy anh còn cho tôi hy vọng giả làm gì ? "
Cô cho là, hắn nguyện ý bắt đầu cuộc sống mới.
Kết quả toàn là giả, tất cả đều là lừa gạt cô.
"Đó là anh đói." Cung Âu nói, từng bước từng bước từ từ đi về phía cô, tròng mắt đen càng nhìn càng sâu thẳm, "Anh đói, dĩ nhiên muốn tìm em nấu cơm cho anh. Lại nói, anh không nói như vậy, làm sao có thể an ổn các bên, để cho buổi lễ đính hôn được tiến hành thuận lợi?"
"..."
Thời Tiểu Niệm rùng mình.
Nói như vậy, từ lúc hắn nói muốn để cô tự do, hắn đã quyết định muốn đổi cô dâu trong buổi lễ đính hôn?
Cái quyết định này quá đáng sợ.
Gia tộc Lancaster là dạng đại gia tộc gì, cha mẹ Cung gia là dạng cha mẹ gì, hắn lại âm thầm sắp xếp những thứ này, không muốn sống nữa sao ?
"Anh cũng không tính là lừa gạt em, anh cho em chọn tự do." Cung Âu ung dung, thong thả nói.
"..."
Cả người Thời Tiểu Niệm hoàn toàn hỗn loạn nhìn hắn, trên mặt không ngừng toát ra mồ hôi.
"Nếu là giao dịch, đương nhiên là em tình anh nguyện, có thể cự tuyệt." Cung Âu từng bước một đi tới trước mặt cô, từ từ ép mặt tới gần mặt cô, nhìn chằm chằm sắc mặt ảm đạm của cô nói từng chữ.
"Vậy tôi cự tuyệt!"
Thời Tiểu Niệm không chút nghĩ ngợi nói.
Cô dĩ nhiên cự tuyệt.
Hôm nay là lễ đính hôn của hai đại quý tộc, tin tức đã sớm truyền đi khắp thế giới, làm sao có thể biến thành lễ đính hôn của bọn họ.
Nghe vậy, Cung Âu đột nhiên cười lên, độ cong khoé môi càng ngày càng sâu, hắn cười nói, "Em muốn cùng Mộ Thiên Sơ ở chung một chỗ, ngay cả chết cũng không sợ, ngay cả hai đứa bé cũng không để ý? Tình yêu của các người thật vĩ đại. Anh thật quá cảm động."
Hắn cười, vành mắt bỗng nhiên đỏ, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.
Thời Tiểu Niệm dựa lưng vào cửa kính, môi giật giật, nhưng cái gì cũng không nói được, ánh mắt chua xót đến lợi hại.
Cô vì là hắn, không phải Mộ Thiên Sơ.
Rất lâu, cô tìm được giọng nói của mình, "Cung Âu, mọi thứ không quay lại được nữa rồi, tất cả bụi bặm cũng đã lắng xuống, toàn thế giới đều biết anh muốn đính hôn với Mona, tới hôm nay anh mới thoái hôn, anh có biết anh sẽ phải trả giá bao nhiêu không?"
Cái giá kia, cô cũng không dám tưởng tượng.
"Nói như đang suy nghĩ cho anh vậy, còn không phải là vì Mộ Thiên Sơ sao" sắc mặt Cung Âu trầm xuống, đôi tròng mắt sâu kín trợn mắt nhìn cô, hồi lâu, hắn âm ách nói, "Nếu em cự tuyệt, vậy em đi đi."
Hắn không làm khó dễ cô.
Hắn thật chịu để cô đi? Cuộc giao dịch này của hắn cô thật sự có lựa chọn cự tuyệt?
Thời Tiểu Niệm hít thở không thông, trên mặt tái nhợt mồ hôi lạnh chảy ròng, phía xa xa truyền tới tiếng sóng biển.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]