Editor: shinoki
Thời Tiểu Niệm cười khổ, "Có phải em như vậy thật không có tiền đồ không?"
Trước kia lúc hắn bị bệnh, cô dè đặt; bây giờ hắn khỏi bệnh rồi, cô vẫn cẩn thận.
"Không nghiêm trọng như vậy, chẳng qua là em quá hạ thấp tự tôn của mình, như vậy sẽ ảnh hưởng đến mị lực của em thân là phụ nữ." Cung Âu trầm thấp nói.
Quá hạ thấp tự tôn.
Hắn thật độc miệng, độc nhất châm kiến huyết*.
(*Nhất châm kiến huyết: chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.)
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, uống một hớp sữa sau đó nói, "Bây giờ anh còn trở nên hiểu phụ nữ?"
"Em đang ám chỉ cái gì?" Cung Âu nhíu mày, hai tròng mắt sắc bén nhìn cô, "Yên tâm, anh chỉ có một người phụ nữ là em, cả đời Cung Âu anh cũng chỉ có mình em."
"Em không có ý đó."
Thời Tiểu Niệm cau mày, cô chỉ là tiếp một câu, thật không suy nghĩ nhiều như vậy.
Bây giờ Cung Âu suy nghĩ phức tạp hơn trước kia, vậy tình cảm cũng tăng cao sao?
"Có hay không đều tốt. Anh ăn sáng xong rồi đến công ty, em đi cùng anh?" Cung Âu từ trước bàn ăn đứng lên.
" Được."
Cô cũng phải về hành lang trưng bày tranh.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, gác đũa lại đứng lên, thức ăn trên bàn cơ hồ chưa động tới.
Đây là cảnh tượng trước kia chưa bao giờ có.
"Giao thừa anh cũng đã xếp kín lịch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong/2580451/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.