Chương trước
Chương sau
Tô Anh Thư cũng chẳng kém cạnh Đỗ Mỹ Kiều, bà ta muốn diễn cô liền diễn cùng bà ta, dù sao kinh nghiệm diễn xuất của cô cũng đâu có ít.
Nhưng Tô Anh Thư còn chưa kịp lên sàn diễn thì một giọng nói chen vào, phá tan màn kịch mới chuẩn bị bắt đầu của cô.
- Sao lại phải xin lỗi tôi?
Tô Anh Thư quay đầu lại, mẹ nó! Đây là bá đạo tổng tài trong truyền thuyết sao?
Chu Hứa Văn lúc này vừa đi ra khỏi thang máy, trên người mặc bộ tây trang chỉnh tề và nghiêm túc, đi phía sau anh đương nhiên là trợ thủ đắc lực, cánh tay phải trong truyền thuyết - Giang Văn.
Hai người này sao tự dưng lại xuất hiện ở đây, không phải Chu Hứa Văn nói là anh có cuộc họp với đối tác nên không thể tới được à? Quan trọng hơn là anh vừa phá hỏng chuyện tốt của cô.
Trong lòng tuy có hơi hậm hực nhưng khi Chu Hứa Văn đi tới bên cạnh, Tô Anh Thư liền hất tay mụ điên Đỗ Mỹ Kiều ra, vô cùng tự nhiên khoác tay anh, cười khẽ:
- Mẹ em đang nói tới chuyện gửi thiệp mời mừng thọ, bà không biết nên mới gửi thẳng tới công ty anh.
Chu Hứa Văn nhìn Tô Anh Thư, sau đó "ồ" một tiếng:
- Anh còn tưởng là ý của cha vợ.
- Không có nha, việc gửi thiệp mời là do mẹ tự quyết định đó.
Có chỗ dựa lớn ở đây, Tô Anh Thư ngu gì không lợi dụng, cô đắc ý tựa đầu vào vai Chu Hứa Văn, nhếch môi cười châm biếm Đỗ Mỹ Kiều.
Gương mặt của Đỗ Mỹ Kiều xanh lại, bất giác lùi về phía sau mấy bước, bà ta sợ nhất chính là đụng mặt Chu Hứa Văn, năm ấy khi Tô Minh Phương gây ra tai nạn, vị thái tử gia nhà họ Chu này không nói không rằng xông tới Tô gia đập phá, ánh mắt dữ tợn ấy bà ta cả đời này cũng chẳng thể nào quên được.
Tô Anh Thư cười thầm trong lòng, mụ điên Đỗ Mỹ Kiều chỉ cần đứng trước mặt Chu Hứa Văn là như con rùa rụt cổ, mấy cái móng vuốt tính dơ ra với cô cũng thu lại hết.
Trước tình thế này, Tô Tri Huân im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng:
- Lần trước khi về nhà ăn cơm, Anh Thư cùng mẹ con bé có cãi nhau mấy câu, tính cách hai mẹ con nhà này là vậy, cứ giận dỗi nhau một tí là lại bày trò, con rể Chu đừng để ý làm gì.
Tô Anh Thư thầm phỉ nhổ lão già Tô Tri Huân, làm chuyện thất đức nhưng nói ra câu nào cũng như trưởng bối đang dạy dỗ hậu bối. Cái gì mà cãi nhau mấy câu, nếu lúc đó ông ta không trở về sớm thì bà đây sớm đã xé xác mụ điên Đỗ Mỹ Kiều ra rồi.
Chu Hứa Văn không trả lời Tô Tri Huân, một lát sau quay sang nhìn cô hỏi:
- Chân của em bị thương là do cãi nhau ở nhà họ Tô?
Con mẹ nó, Tô Anh Thư cảm thấy bản thân kiềm chế quá giỏi, đổi lại là người khác chắc chắn đã trợn tròn mắt vì quá kinh ngạc.
Trình độ đổ vỏ của Chu thái tử đúng là đỉnh của chóp, nói điêu không chớp mắt, mặt không biến sắc, không những thế, cô còn đánh hơi được mùi của âm mưu.
Chu Hứa Văn thấy cô mãi vẫn không nói gì, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, nhìn về phía Đỗ Mỹ Kiều hỏi:
- Có đúng không mẹ vợ?
Tô Anh Thư cụp mắt, cái khí thế này đáng sợ quá, thương thay cho Đỗ Mỹ Kiều, lần trước thì bị cô đánh, bây giờ lại bị Chu Hứa Văn đổ vỏ.
Đỗ Mỹ Kiều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, run rẩy nhìn về phía Tô Tri Huân cầu cứu nhưng đổi lại là ánh mắt lạnh nhạt của ông ta, bà ta như chết lặng, chỉ biết lắp bắp nói:
- Không... không có, mẹ làm sao mà làm vậy được, chắc chắn là có hiểu nhầm gì ở đây... lúc Anh Thư đi về, chân con bé vẫn bình thường mà.
- Cho nên, ý mẹ vợ là Chu gia làm con dâu bị thương sau đó đổ tội cho Tô gia?
Tô Anh Thư nhịn cười đến mức run lẩy bẩy, mụ điên Đỗ Mỹ Kiều dù mặt dày tới đâu cũng không đấu lại nổi sự vô lại của Chu Hứa Văn, anh đã nói đến mức này rồi mà bà ta còn không chịu nhận tội về mình thì ngày mai báo chí chắc chắn sẽ đưa tin hai nhà Chu - Tô trở mặt, dựa theo địa vị trên thương trường lúc này, người bất lợi chỉ có Tô gia.
- Còn không mau xin lỗi con gái với con rể.
Tô Tri Huân cao giọng, mặc dù âm lượng không quá to nhưng cũng đủ khiến Đỗ Mỹ Kiều hoảng loạn suýt ngã, cái dáng vẻ chật vật của bà ta khiến cô cảm thấy sảng khoái vô cùng. Không ngờ bà ta cũng có ngày hôm nay, vừa lòng cô lắm.
Hai tay Đỗ Mỹ Kiều nắm chặt lại thành hình nắm đấm, tuy không muốn xin lỗi nhưng có Chu Hứa Văn ở đây bà ta không dám làm gì Tô Anh Thư, hạ giọng nói:
- Mẹ, mẹ,... mẹ xin lỗi hai đứa.
Tô Anh Thư suýt thì phụt cười, cũng may Chu Hứa Văn ở bên cạnh nhéo eo cô một cái giúp cô bình tĩnh hơn, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái sau đó bước lên ôm Đỗ Mỹ Kiều vào lòng:
- Không sao đâu mẹ, chúng ta là mẹ con cơ mà, mấy chuyện nhỏ nhặt này sao lại tính toán với nhau được.
- Không sao là tốt, không sao là tốt.
Tô Tri Huân cuối cùng cũng thở phào, ông ta hối hận vì hôm nay đồng ý đưa Đỗ Mỹ Kiều đi khám bệnh, hại ông ta bị thằng nhóc Chu Hứa Văn chèn ép.
Tô Anh Thư còn không hiểu suy nghĩ của Tô Tri Huân chắc, cô nhếch môi cười, trước khi buông Đỗ Mỹ Kiều ra, rất đắc ý thì thầm vào tai bà ta:
- Mẹ yêu dấu, cố mà chịu đựng đi nhé, đừng tức giận quá mà ngã bệnh, con bà ở trong tù không về chăm sóc được đâu, nếu để đến tay tôi thì bà biết rồi đấy.
Đỗ Mỹ Kiều trừng mắt nhìn Tô Anh Thư, cục tức này bà ta nuốt không trôi nổi nhưng cũng chẳng thể làm gì cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.