Chớp mắt đã đến ngày Tô Anh Thư được xuất viện, nhìn xuống cái chân trái đã lành lại của mình, cô không khỏi cảm thấy hào hứng, ngồi trên giường đung đưa chân mấy cái.
Đây mới là cuộc sống nha!
Dì Trần đang giúp cô thu dọn đồ đạc thấy vậy cũng không kìm được mà bật cười, bà rót cho Tô Anh Thư một cốc nước:
- Cô chủ dạo gần đây tình thần tốt hơn trước rất nhiều.
Vốn tưởng rằng sau sự việc ngã cầu thang kia mối quan hệ giữa cô cậu chủ sẽ xấu đi, không ngờ lại chuyển biến tích cực hơn, nếu lão phu nhân và lão gia biết chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Tô Anh Thư nhận lấy cấu nước, uống một ngụm sau đó tươi cười hỏi lại:
- Dì Trần cũng thấy vậy sao?
- Đúng vậy, cô chủ cười nhiều hơn trước.
Bà chưa từng thấy Tô Anh Thư cười nhiều như vậy trong suốt thời gian sống chung, mấy ngày qua có thể nói rằng cô chủ như biến thành một người khác, có sức sống hơn hẳn.
Tô Anh Thư nghe vậy không nhịn được mà bật cười, giải phóng bản thân rồi nên tất nhiên cả người sẽ tràn trề năng lượng hơn bình thường, cô đặt ly nước xuống bàn, bất ngờ đứng dậy ôm chầm lấy dì Trần:
- Sau này con sẽ cười nhiều hơn, dì không cần phải lo lắng cho bọn con nữa.
Dì Trần giống như người thân của cô vậy, bà không vì mối quan hệ căng thẳng giữa cô và Chu Hứa Văn mà đối xử tệ bạc với cô, bà luôn coi cô như con cháu trong nhà, dốc sức kéo gần khoảng cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong-kieu-the-mang-con-bo-tron/295597/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.