Hàn Trạch Đông đi khắp nơi trong khu rừng để tìm kiếm thức ăn. Tìm mãi nhưng vẫn chưa tìm được gì, anh khẽ thở dài "chậc...đời người đúng là vô thường".
Đi thêm một đoạn đường dài, mắt vô tình nhìn thấy đám cây bụi rậm với đủ các màu sắc sặc sỡ, Hàn Trạch Đông mỉm cười "có rồi, chính là những thứ này".
Mộ Thuần ngồi chống tay lên cằm ngắm mưa rơi, đợi mãi mà vẫn chưa thấy Hàn Trạch Đông trở về, lòng có chút lo lắng "anh chàng họ Hàn đó sẽ nhớ đường quay trở lại đây chứ ?"
'Điều đó là đương nhiên
- Hàn Trạch Đông, anh về rồi !
'Đang nhớ đến tôi sao ?'
Mặt mày Mộ Thuần trở nên xám xịt "Mẹ kiếp, anh bị mắc bệnh tự luyến bẩm sinh à ?"
'Không phải tự luyến, mà là tự tin.
- Hừ...
'Xem này, tôi tìm thấy rất nhiều quả mọng
Mộ Thuần nhìn vào số trái dại được Hàn Trạch Đông gói trong chiếc áo sơ mi trắng, xanh đỏ tím vàng đều có.
- Anh hái được nhiều thế ?
'Ừm! "
- Còn tưởng anh đã bị lạc, không nhớ đường quay trở lại đây rồi chứ !
'Sao có thể chứ, mặc dù la bàn của tôi đã bị đánh rơi nhưng kinh nghiệm đi rừng thì có được một chút chứ, dù không nhiều kinh nghiệm lắm nhưng vẫn có thể sinh tồn.
Hàn Trạch Đông đứng trước lối vào hốc cây, làm che đi chút ánh sáng hiếm hoi.
Mộ Thuần ngước mặt lên nhìn anh, một thân ảnh cao to với cơ bắp tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-so-vo/3648345/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.