Diễn Quân mang theo khí tức tử thần lái xe rời khỏi nhà họ Lục, sắc mặt lạnh như băng tinh nghìn năm.
Mọi người lớn nhỏ trong Lục gia thấy anh liền né đi.
- Diễn Quân...Diễn Quân !
Nghe Mộ Thuần thì thầm gọi tên mình, Diễn Quân khẽ nhíu mày. Anh đặt cô ngồi vào xe, giúp cô thắt dây an toàn, sau đó vòng qua ngồi vào ghế lái.
Cô vẫn gọi tên anh thì thầm.
Anh cho xe rẽ vào đường lớn và lao vội về phía trước như xé gió. Nào ai biết được tâm trạng hiện tại của anh, nó vô cùng khó chịu, anh thật sự rất ăn năn...nếu lúc ấy anh không tức giận bỏ đi thì những kẻ có ý đồ với cô sẽ không thừa cơ hội để ra tay với cô.
"Khốn kiếp, Lục Ưng qua hôm nay mày sẽ không được sống yên ổn !"
- Diễn Quân, em khó chịu.
"Cô ấy vẫn gọi tên mình như vậy sao ?"
Diễn Quân càng thấy bản thân có lỗi với cô nhiều hơn, tay anh siết chặt vô lăng.
- Diễn Quân.
Anh đưa tay vén gọn vài sợi tóc rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Bất ngờ anh bị cô nắm tay "Diễn Quân !"
Két...
Suy nghĩ một lúc, Diễn Quân lái xe thẳng về Mộ gia, đỗ xe trước cổng, anh nhìn vào bên trong...thấy nhà họ Mộ im lìm tĩnh lặng "có lẽ là mọi người đã ngủ cả rồi !"
Nhìn vào đồng hồ đeo tay, thấy kim đồng hồ đã điểm đúng 00:00 giờ, Diễn Quân nhấn nhẹ chân ga, cho xe chạy tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-so-vo/3643352/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.