Chạnh lòng thật sự, lỡ yêu người đàn ông này đậm sâu, giờ cô đâu thể buông bỏ được. Hai tuần qua Hàn Trúc không hề qua phòng cô nửa bước. Thậm chí như chiến tranh lạnh chung nhà mà lối ai nấy bước.
[....]
"Hàn Trúc... tôi thấy Chúc Tử Yên có vấn đề!" Tại quán rượu Vân Triết câu cổ Hàn Trúc cười nói.
Hàn Trúc dụi dụi điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, nhìn thằng bạn thân nghi ngờ thanh mai trúc mã của mình, ánh mắt hắn chuyển sang u ám.
"Cậu rảnh rỗi quá phải không?"
Bị Hàn Trúc gằn giọng, trong lòng Vân Triết đấu tranh tư tưởng, thật muốn thưởng cho tên đầu đất này mấy đấm ghê. Anh chách lưỡi một cái, lái qua chuyện của Cao Đình.
"Được rồi! về Cao Đình anh không tính trả tự do cho người ta à?"
"Không!"
Hàn Trúc không do dự một giây nào, mà trả lời ngay, Vân Triết ngớ người ra. Anh nghĩ Chúc Tử Yên còn sống thì Cao Đình vô tội nên được trả tự do chứ, bởi từ đầu anh nghi ngờ bạn mình tìm thế thân cho người con gái mình thương thầm trộm nhớ, còn hiện tại anh khẳng định luôn rồi.
Hàn Trúc tâm tư khó đoán, dù chơi thân từ nhỏ nhưng Vân Triết chỉ biết bạn mình là đại tổng tài coi sự nghiệp là mục tiêu sống.
"Hàn Trúc, tôi nghe nói Chúc Tử Yên còn sống đúng không?" Giọng của Châu Đình Vũ ngồi cách đó không xa, và cả quá trình nói chuyện của cả hai anh ta đã nghe.
Vân Triết kéo ghế qua ngồi cạnh Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-si-tinh-xin-em-quay-ve/2969883/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.