Cao Đình đẩy cửa phòng ngủ, giật mình hoảng sợ khi thấy Hàn Trúc trừng mắt nhìn cô, trên tay cầm sẵn dây thắt lưng, trầm giọng u ám:
"Lại đây!!!"
Cô chầm chậm bước tới, ánh mắt không dám dịch ra khỏi dây thắt lưng trên tay nam nhân.
"Hôm nay!! Em dám hẹn hò với Vân Dương à?"
Đúng thế khi nảy Hàn Trúc nghe tiếng động cơ xe, ngó sân thấy Vân Dương ân cần che ô đưa Cao Đình vào nhà, hắn luôn dặn lòng phải tin nữ nhân không tư tình với nam nhân kia, nhưng nhìn thất tận mắt thế sao gạt bản thân ngu muội nữa.
"Anh ấy đưa tôi về thôi! Anh ghen sao?" Cao Đình ngồi xuống cạnh hắn, thừa cơ này bàn tay nhỏ chậm rãi rút dây thắt lưng ném đi.
Hàn Trúc đơ ra... hắn nghĩ mình bị thao túng tâm lý sao? Nghe từ "ghen" trong lòng lại không biểu tình ư?
Thấy Cao Đình dửng dưng như không quan tâm câu hỏi, đại khái trả lời qua loa, nên đè nữ nhân xuống niệm gặn hỏi, bốp chiếc cổ nhỏ trắng ngần:
"Em dám dùng thái độ đó với anh sao?"
Cô vối tay chạm thân đèn ngủ đập một cái "bốp" đầu đèn ngủ vỡ thành mảnh vụn bám víu lại trên ao sơ mi trắng nhuộm đỏ máu.
Hàn Trúc phản xạ thả tay, cơn đau thấu giao động lên não bộ, hắn không ngờ nữ nhân này cả gan làm hắn bị thương, thật sự cảm xúc và hành động của hắn không tự kiềm chế được.
Chết rồi lỡ trớn. Cao Đình nhảy tọt khỏi giường, xoay người muốn chạy, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-si-tinh-xin-em-quay-ve/2969881/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.