*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Y vào phòng, cô ngồi xuống bên giường. Tuệ Mẫn từ khi về nhà đã khóc bù lu bù loa lên song thì vào phòng cứ nằm trên giường mãi thôi. Đến cơm chiều cô gọi mà Mẫn cũng không ra bỏ cả buổi. Lạc Y nghi đâu là có đó mà. Chỉ tội Tuệ Mẫn phải chịu một cái tát oan uổng mặc dù giữa hai người chẳng hề có gì với nhau.
Đưa tay vuốt nhẹ lên tóc của Tuệ Mẫn, cô thở dài rồi nói.
- Thôi mà, mình biết bây giờ cậu buồn lắm nhưng cũng phải ăn uống gì đi chứ.
- Mình nuốt không trôi đâu...hức...- Tuệ Mẫn nấc lên.
- Nghi đâu là có đó! Cũng may là cậu thấy kịp lúc đấy chứ mà để cậu có tình cảm với anh ta thì mọi chuyện còn tồi tệ hơn.
- Mình muốn ngủ...- Tuệ Mẫn thở dài rồi khịt mũi.
- Được rồi, cậu ngủ đi. Mình qua phòng của mẹ một chút. Không được buồn nữa đâu đó. Tất cả qua hết rồi.
Tuệ Mẫn gật gật và vùi đầu vào trong chăn. Sao Lạc Y biết cô không có tình cảm với Vỹ Khanh chứ? Anh là người đầu tiên cho cô biết thế nào là thích một ai đó. Anh cũng là người nhóm ngọn lửa ấm áp cho trái tim đang nguội lạnh của cô. Trước đây đã từng có rất nhiều người theo đuổi, muốn được lấy cô về nhưng Tuệ Mẫn không hề để vào mắt và bỏ ngoài tai tất cả. Bởi vì họ không thích tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-sac-lam-vo-anh-tan-hai-lan/44208/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.