*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Y quay về phòng làm việc. Cô đưa tay lên lau vội nước mắt nhưng chúng vẫn không ngừng tuôn. Chưa bao giờ cô thấy mình đau đến như vậy, đau đến tận tâm can. Ý cô muốn là vậy cơ mà nhưng sao thấy anh như thế cô lại đau nhói lòng.
Phục Ân lúc nãy trông rất dữ tợn. Đôi mắt anh đỏ ngầu trừng to lên, hai mày nhíu lại như sắp chạm vào nhau nhìn thẳng vào mắt cô. Gương mặt anh đanh lại, giọng nói lạnh lẽo giống từ địa ngục. Chưa bao giờ cô sợ anh đến mức này, sợ đến nỗi tay chân cô bủn rủn, thở cũng chẳng ra hơi. Lúc nãy vừa ra khỏi phòng cô còn nghe những tiếng động lớn đến thót tim. Lạc Y biết Phục Ân đã có hôn ước nên bản thân không được trèo cao. Cô cũng thừa biết mình nên ở vị trí nào trong chuyện này. Lạc Y phải chấm dứt ngay và quay về nơi mà cô đáng thuộc về.
Y Phúc đi đến bên Lạc Y. Đặt tay lên vai, Y Phúc lấy khăn giấy trong túi ra giúp cô lau hộ nước mắt.
- Thượng Tổng mắng em nhiều lắm sao?
- Không...hức...Thượng Tổng không mắng gì em cả.
- Thôi được rồi! Sau này em làm cho tốt vào không thôi lại gặp hoạ như hôm nay.
- Dạ!- Lạc Y gật đầu.
Y Phúc quay lưng rời đi. Lạc Y khịt khịt mũi, cô muốn biết tại sao anh ấy lại bảo cô có thai. Và cô cũng sợ sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-sac-lam-vo-anh-tan-hai-lan/44205/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.