…………………
“Nên làm gì bây giờ?” Chẳng sợ miệng Tình Không đã nói không cần nó, nhưng sau khi chịu qua nỗi đau sau, nó vẫn kiên cường sống sót.
Hận Lôi Ân, giữ lại đứa con của hắn, Tình Không chỉ biết càng không thể quên được hắn.
Cô mới hai mươi tuổi, của cô người tốt sinh vừa mới bắt đầu, nhưng là, cô đời này còn có thể lại được đến hạnh phúc sao?
“Việt Trạch, cậu nói cho tôi biết, nên làm cái gì bây giờ?” Tình Không nhìn Việt Trạch, vẻ mặt vô thố bộ dáng tựa như cái không rành thế sự tiểu cô nương, tay cô chỉ gắt gao toản, tái nhợt cánh môi bị hàm răng cắn, vẻ mặt ẩn nhẫn thống khổ bộ dáng.
Như vậy Mộ Tình Không, đã không có đi qua kia phân linh khí, hơn một phần mênh mang, xem Việt Trạch thực đau lòng.
“Tình Không, giữ lại nó đi, tôi sẽ nuôi nó, tôi sẽ chăm sóc mẹ con em!”
Việt Trạch trực tiếp nói ra ý muốn lớn mật của cậu, cậu thích cô, muốn chăm sóc cô, bao gồm đứa nhỏ trong bụng cô.
Đời này lần đầu tiên có một người con trai nói sẽ nuôi dưỡng đứa bé trong bụng mình, thậm chí cậu ấy còn chẳng cần biết cha đứa nhỏ là ai, cậu cười thuần khiết không ẩn chứa bất cứ mục đích gì kia, làm cho Tình Không cảm động tột đỉnh.
“Tình Không, tôi sẽ bảo vệ em, …em và cả đứa nhỏ, tôi bảo hộ hai người!”
Việt Trạch vỗ bộ ngực cam đoan với Tình Không. Cậu vươn tay chạm lên gương mặt của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-qua-tan-nhan/2087927/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.