Tình Không nghe xong những lời này, dùng nhiều nghị lực để ép bản thân không khóc ra thành tiếng.
Cô từ nhỏ không cha không mẹ, lại có cuộc sống không lo, Hắc Ngân Thánh rất thương cô, Cầm di cũng đối đãi cô vô cùng tốt, nhưng cô lại không biết chuyện, nguyên lai mẹ vì sinh cô mà chịu cực khổ như vậy.
Người đàn ông kia, cha ruột của cô, ông ta tại sao có thể mất nhân tính như vậy? Ông ta căn bản không phải người!
Tả Sâm thở dài, vẻ mặt sám hối nặng nề nói,“Cha sai, năm đó không có nói một câu yêu em với bà ấy, không nói, cũng không đại biểu cha không thương bà ấy…..”
Cho đến khi trước lúc Mộ Linh mất, ông mới hối tiếc không hiểu, ông muốn tìm bà trở về, nhưng lúc đó bên ông có Cốc Vân, Cốc Vân là chị em tốt nhất của Mộ Linh, người phụ nữ đó vẫn yêu thầm Tả Sâm.
Sau khi Mộ Linh mất, Tả Sâm trước nay đều không thoát nổi sự ân hận của bản thân và cũng buông tha cho Cốc Vân.
“Cha không thể để cho Sơ Tình biết cha đẻ của nó là ai, tên Hắc Ưng đó, cho dù là cha ruột của gã, gã cũng đã ra tay mà không kiêng nề gì!”
Ông nhìn Lôi Ân cùng Sơ Tình lớn lên, trong tâm niệm luôn coi Sơ Tình như con gái ruột của mình, bởi vì cô gái là con ruột của Mộ Linh.
“Cha làm sao mà biết, cha ruột của Sơ Tình chính là Hắc Ưng?” Tình Không cố gắng đè nén cổ họng không phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-qua-tan-nhan/2087907/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.