Khách sạn LouisVan
Uyển Tâm ngủ quên sau khi nghe điện thoại của Thiếu Kỳ, cô nhớ lời mình thì thầm trước khi thiếp đi nói
“ Anh có tư cách gì mà quản em ? Chúng ta không liên quan nhau chỉ là danh nghĩa thôi chính anh đã nói thế? Tại sao bây giờ anh lại quan tâm em ? “ .
Cô chợt nhớ đến Vinzento còn đang đợi mình, cô nhìn điện thoại đã là 1 giờ sáng. Uyên Tâm cầm điện thoại gọi điện cho Vinzrnto ngụ ý muốn xin lỗi anh, cô nghe tiếng “tút” và giọng nói ấm áp truyền vào
“ Em đã xong việc chưa ? Anh phải giải thích với em thì anh mới về, em hiểu tính anh mà phải không ?”
Uyển Tâm thở dài
“ Nghe anh dịu dàng thế đấy, em dĩ nhiên biết tính anh rồi, em mà không xuống không chừng anh đốt khách sạn nhà người ta luôn ấy chứ ?”
Uyển Tâm nhanh chóng chỉnh chu lại quần áo xuống sảnh khách sạn. Lúc này, Vinzento cô đơn nhìn điện thoại tự nhủ
“ Anh sẽ đợi em cho đến khi em hết yêu anh ta “
Vừa nói xong anh nghe tiếng bước chân nho nhỏ, anh thu lại tầm mắt đâu thương của mình.
Anh lịch sự hỏi cô
“ Hôm nay em vất vả rồi ?”
Cô trừng anh nói “ Do ai tạo ra rồi đem em ra gánh hả ?”
Vinzento cười trừ tao nhã mở cửa xe cho cô. Cô gật đầu ghẹo anh “ Trẻ nhỏ dễ dạy “
Anh chở cô đến bãi biển cạnh căn cứ của tổ chức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-tro-ve/2667707/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.