Điều này làm cô nhớ đến lời mẹ cô nói với cô
" Con hãy nhớ khi đàn piano không phải đàn cho có mà là gửi tâm hồn cùng tiếng lòng của mình vào trong đó. Có những việc nói ra được có những việc phải giấu trong lòng, nói với người khác không bằng gửi gắm vào piano, vì nó không biết nói dối, không tiết lộ bí mật của con mà còn cho con sự đồng cảm. Vì vậy đó là lý do vì sao nhà mình lại có một chiếc piano."
Hình ảnh gia đình ba người hiện ra có ba có mẹ và có cả cô. Ba cô nhìn mẹ cô đầy tình cảm rồi lại vuốt đầu cô yêu thương nói
" Con gái à hãy làm điều con thích miễn con vui vẻ là được. Dù ở đâu bà mẹ đều ủng hộ con "
Mẹ cô cười nói " Bé con mới có ba tuổi sao hiểu được lời anh nói "
Ba cô nựng má cô nói
" Con gái chúng ta rất thông minh mà em đừng lo "
Vốn dĩ mà mẹ cô là một nghệ sĩ piano có tiếng tăm nhưng vì gia tộc mà mẹ phải bỏ nó, chỉ có thể xem nó như một sở thích mà không phải là sở trường. Điều đó cũng là điều khiến ông ngoại hối hận nhất. Nếu biết vậy ông sẽ để mẹ từ bỏ piano, có lẽ mẹ sẽ không gặp tai nạn.
Khi nhìn chiếc piano ở giữa sảnh khách sạn, cô lại nhớ đến mẹ mình, cô bèn giơ tay gọi phục vụ và thì thầm với họ
" Tôi muốn đàn một bài không biết có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-tro-ve/2667622/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.