Uyển Tâm sau khi đàn xong cũng quên mất có sự hiện diện của giáo sư Ank, cô lau đi khóe mi mình. Lúc đứng dậy thì cô hơi ngạc nhiên, các người hầu của lâu đài cũng đang khóc, còn giáo sư Ank thì nhìn cô gật đầu cười. Ông vỗ tay và khen cô
" Không tồi không tồi "
Uyển Tâm cười cười nói với giáo sư Ank
" Bác đừng khen cháu như vậy. Cháu sắp bị khen mũi muốn bay lên trời rồi này "
Giáo sư Ank cười hiền hậu nói
" Một tuần này cháu cứ ở đây, ta sẽ cho người dẫn cháu tham quan nước Pháp thơ mộng này. Cuối tuần này hòa nhạc, vé đã được bán hết rồi nhưng ta có giữ cho cháu 10 vé để cho bạn bè và gia đình "
Nói xong ông đưa cho Uyển Tâm và nói
" Đây cầm lấy. Cứ thoải mái vui vẻ ở Pháp nhé rồi về nước lại nghiên cứu tiếp "
Uyển Tâm nhìn giáo sư Ank cảm kích nói
" Dạ cháu biết rồi. Cảm ơn bác "
Uyển Tâm không biết bản nhạc của cô đã vang khắp lâu đài mà ngay cả người đàn ông trên xe hơi cách lâu đài vài mét cũng đã nghe được.
Vinzento đăm chiêu nhìn lâu đài mỉm cười mà nói
" Không hổ là hoa hồng nhỏ của tôi "
---------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi được nghỉ ngơi đàng hoàng một ngày ở lâu đài Blue Moon.
Uyển Tâm thay cho mình một chiếc váy hoa nhẹ nhàng màu vàng nhạt cũng với sợi dây buộc tóc màu trắng, cô buộc tóc nửa đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-tro-ve/2667573/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.