Nữ cảnh sát kia thờ ơ, lãnh đạm nói với tôi: “Cô Xuân Hinh, hiện tại không phải thời điểm để cô liên hệ với người nhà, phiền cô phối hợp kiểm tra với chúng tôi.”
“Không thể!” Tôi mở miệng, khóe mắt liếc nhìn thấy điện thoại di động mà bác sĩ để trong túi, gần như không cần suy nghĩ, tôi vươn tay đẩy người bác sĩ kia.
Bởi vì không phòng bị, cho nên anh ta lập tức bị đẩy ngã xuống đất, tôi thuận thế lấy điện thoại di động trong áo của anh ta.
Nhưng điện thoại còn chưa kịp mở thì đã bị người khác đoạt lấy, nữ cảnh sát ra tay rất nhanh, sau khi cướp được điện thoại, gần như không chút do dự, cô ta ấn tôi xuống mặt đất sau đó kéo hai tay của tôi ra sau.
Cánh tay đau nhức, mặt dán vào gạch sứ lạnh
buốt, tôi muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng một câu cũng không nói được.
Bên tai truyền đến tiếng hét đầy giận dữ của nữ cảnh sát: “Thẩm Xuân Hinh, cô thế này là đang cản trở người thi hành công vụ, tôi có quyền bắt giam cô.”
Tôi mím môi, một là căn bản không nói được lời nào, hai là tôi đang nhanh chóng suy nghĩ, tôi nên tự cứu bản thân như thế nào.
Bởi vì hành động của tôi, những cảnh sát khác cũng kéo lại đây, đưa tôi về nhà giam, một nữ cảnh sát ở lại canh giữ tôi, cô ta nhìn tôi nhưng không nói chuyện.
Bị đôi mắt lạnh lùng nhìn lâu như vậy, tôi cảm thấy lòng lạnh băng, hồi lâu sau, cô ta nói: “Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795073/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.