Xem ra không giả vờ ngủ được nữa rồi, tôi ngước mắt lên nhìn anh rồi đưa tay dụi mắt, bối rối nói: “Anh đầu tư vào AI là vì ý định sau này sẽ thu mua Tập đoàn Cố Nghĩa, tiếp tục nghiên cứu phát minh sao?”
Anh nhíu mày, kéo tấm chăn lông vừa trượt xuống đùi tôi lên đắp lại trên người, gật đầu trả lời: “Có một phần nguyên nhân là thế, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy.”
Anh dừng một chút mới nói tiếp: “Mà sao em biết anh đầu tư vào AI?”
Tôi nhún vai: “Vừa rồi người phụ nữ kia bước vào có ôm một xấp tài liệu trong ngực, em nhìn thấy”
Anh khẽ nhếch môi, nhích lại gần tôi hơn rồi cất tiếng bäng chất giọng vừa trầm thấp vừa quyến rũ: “Cho nên, em còn hỏi Trần Văn Nghĩa là
cô ấy tên gì sao?”
Tôi cũng không phủ nhận, tóm lại chuyện thế này không đáng để có hiểu lầm, bèn gật đầu nói: “Bỗng dưng xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, là phụ nữ với nhau chắc hẳn ai cũng sẽ e dè, huống chỉ lại là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại có tài hoa.”
Anh cười nhạt, vươn tay ôm lấy tôi: “Anh đã khiến em không yên lòng như thế, vì sao em vẫn không quan tâm?”
Tôi nhíu mày hỏi lại: “Không quan tâm cái gì?”
Ánh mắt anh nhìn về phía bàn làm việc, rơi vào bông cải xanh cắm trên bàn, đôi môi mỏng hơi giương lên: “Anh cũng chỉ xứng với bông cải xanh thôi sao?”
Tôi…
“Em nói là em tiện tay nhặt nó, anh có tin không?” Vốn dĩ tôi cứ nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795013/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.