Tôi dừng lại khó hiểu hỏi: “Cảm ơn vì điều gì?”
Helen mím môi, nói: “Cảm ơn cô đã không yêu anh ấy.”
Tôi ngần người ra, không biết phải nói gì.
“Chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?” Helen mờ lời, ánh mắt của cô ấy rơi trên người tôi.
“Từ khi nào mà chúng ta không phải là bạn của nhau kia chứ?” Tôi đặt câu hỏi ngược lại.
Cô ấy bật cười: “Thẩm Xuân Hinh, cảm ơn cô rất nhiều.”
Tôi vốn tường cô ấy đến đây để kiếm chuyện cãi vã với tôi, thế nhưng không ngờ rằng… lại là chuyện mà tôi không lường trước được như thế này.
Ngồi một lúc sau, tôi không kìm lòng được thốt lên: “Cái chết của chú Cố và dì Trương là một cú sốc nặng nề đối với Cố Diệc Hàn. Sự xuất hiện của tôi đã khiến anh ta bất ngờ, tôi biết mình đã mắc nợ anh ta quá nhiều. Nhưng sau tất cả, tôi vẫn không thề dùng tình cảm hay thậm chí là sự ấm áp của mình đề đáp lại anh ta, thế nên tôi đã chọn cách né tránh.”
Helen nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thằm rồi nói: “Trái tim anh ấy là một thung lũng hoang vắng. Tôi đã cố gắng kéo anh ấy lên nhưng tôi lại bất lực không thể làm gì được. Bốn năm trước tôi đã cùng anh ấy trờ về đây, anh ấy ở Giang Ninh được nửa năm, tôi không biết tại sao anh ấy lại muốn đến
Giang Ninh. Tối nào anh ấy cũng đi uống rượu đến tận khuya, say khướt không thiết tha gì, ngay cả bản thân mình cũng không quan tâm, huống chỉ đến người khác. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794988/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.