Tôi nhíu mày, bị anh bao vây như vậy, tôi không thể không nói: “Anh buông em ra trước đi.”
Bầu không khí có chút kỳ quái, bốn mắt nhìn nhau, tôi không khỏi chớp mắt mấy cái.
Tôi không biết mình đang nghĩ gì, khi Phó Thắng Nam hôn xuống bờ môi của tôi, tôi vẫn có chút bối rối.
Mãi cho đến khi hô hấp có chút không ổn định, tôi mới trừng to mắt nhìn anh. Dường như anh rất hường thụ biểu cảm của tôi, anh buông tôi ra một chút: “Em tính để anh như thế cả đời này sao?”
“Phó Thắng Nam, không.”
Bốn năm rồi vẫn không được gì, có thề đó là cực hình đối với người bình thường, nhưng đối với tôi thì thật sự là buông bỏ.
Trong bốn năm, tôi đã chữa khỏi tất cả những nỗi buồn và những uất ức của mình, nhưng chỉ những khiếm khuyết về cơ thể, tôi không thề chữa được.
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, bình thường thì Phó Thắng Nam đã rời đi rồi, nhưng hôm nay anh vẫn đang nhắm mắt nằm bên cạnh tôi.
Người đàn ông đang ngủ say, tôi cử động cơ thể và nhìn vào đôi lông mày của anh, đột nhiên tôi cảm thấy thời gian trôi thật nhanh.
Bảy năm trôi qua trong nháy mắt, ngẫm lại thật kỹ, dường như giờ phút này tất cả gian khổ đều đã từng chút trôi qua, tương lai sau này sẽ là những tháng ngày ình yên hạnh phúc.
Nhưng rốt cuộc lòng tôi cũng không thanh thản.
Phó Thắng Nam mờ mắt ra, nhưng thậm chí tôi còn không nhận ra, mãi đến khi giọng nói của anh vang lên, tôi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794960/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.