Trong lời này của Hoàng Nhược Vi còn mang theo ý tố cáo, tôi mím môi, không mờ miệng.
Phó Thắng Nam cau mày, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, ánh mắt rơi vào trên người tôi: “Còn có chỗ nào bị thương không?”
Tôi khẽ lắc đầu, cười yếu ớt: “Không có, anh làm xong việc rồi sao?”
Không khí xung quanh có chút an tĩnh, có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thờ của người khác, có kinh ngạc, có bất ngờ và cũng có cả nghỉ ngờ.
_ Lúc này Phó Thắng Nam dường như
không có ý bỏ qua, anh chạm vào vết thương trên mặt tôi, ánh mắt sâu thằm lạnh lùng.
“Người tôi nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, không nỡ để ai chạm vào dù chỉ là một chút, sao lại bị thương ở chỗ này?” Lời nói này của anh rất nhẹ, nhưng lại mơ hồ mang theo mùi máu.
Trong lúc nhất thời sắc mặt Tường Vân Nam trờ nên nhợt nhạt, mặt cắt không còn một chút máu, thân thể nhẹ nhàng lùi về phía sau mấy bước như thề mất đi trọng tâm.
Trần Linh cũng kịp phản ứng có điều gì đó không ồn, sắc mặt cô ta trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Tường Vân Nam có nhiều nghi vấn và thắc mắc, giống như đang hỏi về mối quan hệ của tôi và Phó Thắng Nam.
Tôi biết Phó Thắng Nam đang rất tức giận, nhưng dù sao đây cũng là công ty của anh, nên tôi cũng không có tâm trạng so đo chuyện này, dựa theo những gì tôi biết về ann, thì sau này Tường Vân Nam về cơ bản sẽ không thề lăn lộn trong giới giải trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794940/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.