Trần Linh nào đã bị xem thường như vậy bao giờ, cô ta vừa định nổi giận, thì Tường Vân Nam lại vừa được từ bên ngoài mời vào.
Trên người cô gái mặc một bộ váy dài màu trắng, máu tóc dài được vén lên, khuôn mặt vốn đã tỉnh xảo nay lại càng nhỏ nhắn.
Đây chắc là lần thứ ba chúng tôi gặp mặt, bốn mắt nhìn nhau, cô ta có chút giật mình, rõ ràng đang bất ngờ tại sao tôi lại ở đây.
Tưởng Vân Nam còn chưa kịp mỡ miệng, thì Trần Linh, người đại diện của cô
đã lên tiếng: “Vân Nam, em tới rồi, chúng ta đi trang điểm và chọn tạo hình trước đi!”
Tưởng Vân Nam không trả lời, ngược lại nhìn tôi, ánh mắt mang theo tia lạnh: “Cô Thầm?”
Tôi cười yếu ớt, thật ra cũng không cảm thấy gì, gật đầu nói: “Cô Vân Nam, xin chào!”
Cô ta nhìn tôi từ đầu đến cuối, ánh mắt rơi vào trên mặt tôi, mày nhíu lại, mơ hồ ẩn chứa tức giận: “Khi nào thì vai diễn của tôi lại bị cô Thẩm thay thế vậy?”
Hoàng Nhược Vi mờ miệng: “Không phải cô Tường Vân Nam nói mình bị bệnh nên không tới được sao?”
“Đúng vậy!” Trần Linh mờ miệng: “Nếu tất cả chó mèo trên phố đều có thể xuất hiện ð đây, vậy thì coi Vân Nam nhà chúng tôi là cái gì, chẳng qua ngoại hình cô ta chỉ có mấy phần giống Vân Nam
nhà chúng tôi mà đã thật sự coi mình là phương hoàng sao, gà rừng thì vẫn chỉ là gà rừng mà thôi, cô đừng có mơ mộng hão huyền!”
“Không biết nói chuyện thì cút xéo. Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794939/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.