Anh nắm chặt tay tôi: “Nếu không gặp được em, có lẽ từ xưa đến nay. anh chưa từng cảm thấy bản thân hạnh phúc.”
Phó Thắng Nam nói, bầu trời ở Hoàng An rất yên tĩnh, ngay cả những đám mây cũng trôi rất chậm, tất cả tình yêu và tình cảm đều rất chậm, nhưng rất đong đầy.
“Tại sao ngay từ đầu anh lại muốn đồi Lâm Hạnh Nguyên thành em?” Tôi đã muốn hỏi câu này từ ngày biết mình là con gái của Lâm Uyên, nhưng tôi đã không nói gì cả. Bốn năm trước, tôi sợ câu trả lời của anh sẽ bỏ tôi lại trong đầm lầy, chết đuối hoàn toàn, vì vậy tôi đã chọn không hỏi.
Nhưng bây giờ, tôi nghĩ mình có thể
chịu đựng được, bất kể đáp án là gì, tôi biết rõ trong lòng anh ấy có tôi, vậy là đủ rồi.
Anh ôm lấy tôi, hơi siết chặt, có vẻ đau đớn: “Nếu lúc đó em về nhà họ Mạc, em sẽ không do dự mà ly hôn với anh, đúng không?”
Bạn đang đọc tại
Tôi sửng sốt, lúc đó, dù không có nhà họ Mạc, tôi cũng đã sẵn sàng ly hôn với anh.
Trầm ngâm một lát, tôi nói: “Cho dù không trð về nhà họ Mạc, em vẫn nghĩ đến chuyện ly hôn. Không liên quan gì mấy đến nhà họ Mạc.”
Anh cưỡi một tiếng tự giễu: “Không có nhà họ Mạc hậu thuẫn, ly hôn với anh không dễ dàng chút nào đâu.”
Đây là sự thật, chưa kề tôi lúc đó còn mang thai.
Anh thờ dài, cười một tiếng đắng chát: “Do anh quá bảo thủ, cho nên mọi chuyện mới đi xa đến mức này.”
“Nhưng tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794931/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.