Nhìn trợ lý Trần bước đi mà tôi có chút thất thần, từ biệt mấy năm nay, có người đang chữa lành vết thương nhưng cũng có người đang vật lộn trong địa ngục.
Trong mắt nhiều người phụ nữ, nếu như có một người đàn ông làm nũng với họ, vậy thì có lẽ người đàn ông này yêu họ rất nhiều.
Nhưng Phó Thắng Nam thì khác, làm vợ chồng mấy năm nay, anh luôn hành động theo cảm tính, thời gian cứ như thể bị chôn vùi trong 4 năm này, chỉ còn lưu lại sự đa mưu túc trí, điểm đạm, dè dặt của anh.
Vài năm sau gặp lại, anh không khỏi làm tôi choáng ngợp với những cảm xúc nhiệt liệt, vội vàng, mà cứ từ từ xâm chiếm cuộc sống và ký ức của tôi từng chút một.
Cả quá trình không gọi là nhiệt liệt, nhưng lại khó mà cự tuyệt, thậm chí khó mà đầy ra.
Nấu cháo xong, lúc tôi đến khách sạn, Phó Thắng Nam đã nằm yên vị trên chiếc giường lớn màu trắng.
Mu bàn tay đặt lên trán, tựa hồ như đã ngủ thiếp đi.
Sắc mặt có hơi tái nhợt, đặt cháo lên bàn, tôi đến ngồi bên cạnh anh, có cảm xúc khó tả dâng trào.
Nếu lúc đầu không có gì sai sót thì có lẽ chúng ta cũng không đến bước đường này, có thể ở bên nhau mà hướng về tương lai.
Nắm chặt tay anh, vì sợ đánh thức anh nên động tác rất nhẹ nhàng.
Nhưng, anh vốn luôn cảnh giác, vài giây sau lập tức tỉnh lại, mờ mắt ra, ánh mắt rơi vào trên mặt của tôi, người đàn ông yên tĩnh này cười híp cả mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794930/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.