Tôi cười: “Anh đến Hoàng An có việc sao?”
“Thăm eml” Anh ta nói với ánh mắt thẳng thắn: “Chú ba nói em đang ð Hoàng An, nên anh mới đến.”
Tôi gật đầu mà không nói gì cả.
Tính ra anh ta cũng đã hơn 30 tuổi rồi, thời gian trôi thật nhanh.
“Em định khi nào quay lại thủ đô?” Anh ta nói mà không cần suy nghĩ trước.
Tôi hơi sửng sốt, rồi cười nói: “Em không định về lại.”
Anh ta cau mày: “Tương lai của Tuệ Minh tính sao đây? Con bé rõ ràng có thể
được tiếp cận với môi trường giáo dục tốt hơn, sao em lại không muốn?”
Thời tiết có chút khô nóng, tôi đưa tay nhéo nhéo lông mày, có chút cáu kỉnh: “Thầm Minh Thành, chúng ta chỉ ăn cơm thôi không được sao?”
Bạn đang đọc tại
Chuyện sau này thì đề sau này từ từ rồi bàn, tương lai còn dài lắm, giờ nói hết rồi thì sau này còn nói gì đây?
Anh ta im lặng, không ăn mà chỉ nhìn tôi ăn, một thói quen rất kỳ lạ.
Ngày bọn họ chưa tới Hoàng An, tôi không nỡ đến ăn ð một nhà hàng đắt tiền, bởi thật sự rất tốn kém, lương một tháng của tôi thì hạn chế, thật sự không đủ để tôi tiêu dùng hàng ngày.
Ra khỏi nhà hàng, tôi nhìn lên mặt trời nóng hổi trên bầu trời, thành thật mà nói, mùa hè ở Hoàng An rất nóng, khiến người khác rất dễ cáu kỉnh. “Để anh đưa em về nhé?”
Anh ta nói, như thể đang hỏi ý kiến của tôi, tôi nghiêng mặt nhìn anh ta: “Anh có muốn đi gặp Tuệ Minh không?”
Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794927/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.