Nói rồi anh đứng dậy đi xuống dưới.
Tôi ngây ngốc, nhất thời chẳng biết nói gì.
Đến tận buổi tối Phó Thắng Nam mới trờ về, John đã đưa Tuệ Minh đi rồi, tôi nằm một lúc lâu cũng không thể ngủ được.
Khi anh quay về đã là rạng sáng, thấy tôi vẫn còn chưa ngủ, anh hơi cau mày: “Còn chưa ngủ?”
“Muốn ngủ lắm.”
Anh “ừ” một tiếng rồi lại nói: “Thế thì mau tắt đèn ngủ đi!”
Anh đi đến bên tôi, đặt một nụ hôn lên trán tôi, động tác rất nhẹ nhàng và chậm rãi.
Giọng anh trầm trầm: “Anh phải đi một chuyến, chắc phải đến Mĩ, chiều mai sẽ về. Em ngủ ngoan đi, dì Triệu đến rồi, muốn ăn gì thì nói với bà ấy. Ngủ ngoan đi, đừng có thức đêm, nếu không đến lúc anh về sẽ cưỡng chế mang em đến bệnh viện đấy.”
“Sao thế? Giờ cũng muộn lắm rồi mà, sao còn phải đi Mĩ?”
Anh vuốt tóc rồi, dịu giọng đáp lời: “Có chút chuyện, qua đó một chuyến là ổn rồi.”
Tôi nhíu mày, bình thường nếu không phải chuyện lớn gì thì chắc anh cũng không bỏ công đến dặn dò tôi mà chỉ gửi tin là đủ. Hôm nay, anh cố ý trở về nói với tôi thì có thể chắc tám phần là chuyện khá quan trọng.
Tôi kéo anh lại, mờ miệng nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Anh mỉm cười, hôn lên trán tôi một cái: “Không nỡ để anh đi thế này thì phải chuẩn bị quà tiễn anh chứ hả?”
Tôi…
“Phó Thắng Nam, cái đồ lưu manh nhà anh!”
Anh cười: “Anh là chồng em nên không tính là lưu manh được. Em ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794898/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.