Tôi nhíu mày: “Hắn chưa chạm vào em sao? Vậy tại sao…” Lại cố ý để những đồ kia trong phòng? Hắn ta có ý gì?
“Không hề có một tế bào nào của em ở đó cả, với lại bọn anh đã làm một cuộc đối chiếu, phía cục cảnh sát đưa ra hai phỏng đoán, một là chủ nhân đó là một người thần bí có địa vị cực kì cao, kiểu người như thế rất khó lấy được ADN, cũng không thề đối chiếu được, phỏng đoán còn lại là người đã chết, loại này bọn anh cũng không cách nào làm đối chiếu.”
Tôi cau mày: “Người chết cũng có thể làm ra sao?”
“Trong một khoảng thời gian nhất
định, thông qua những phương pháp khoa học thì có thề lấy ra được.”
Anh ấy ngồi tựa vào sô pha, day trán: “Anh nghĩ có lẽ là phỏng đoán đầu tiên, nhưng trước mắt cao hơn chức vị của chú ba, cũng không có mấy người, mấy người đó căn bản không hề giao tiếp với em và nhà họ Phó, cho nên tạm thời chú ba cũng nằm trong phạm vi điều tra.”
Tôi im lặng một lúc, nhìn anh ấy nói: “Như vậy xem ra chỉ là có người đơn thuần muốn tình cảm của em và Phó Thắng Nam bất hòa mà thôi, hắn hoàn toàn không có cảm giác gì với em.”
Tôi dừng lại nhìn anh ấy, trầm mặc một chút: “Phương pháp như vậy ngày trước cũng có người từng dùng rồi, có điều lần đó hắn chỉ bắt cóc em rồi bắt em nghe những trò kinh tờm, mục đích lại rất giống với lần này.”
Anh ấy nhíu mày: “Em biết là ai sao?”
Tôi lắc đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794897/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.