Tính tình của Thẩm Quang khá lạnh lùng, ông ấy nhìn về phía Thẩm Minh Thành, nói: “Đi ra ngoài hút điếu thuốc, yên tĩnh chút đi, đừng ð đây thêm phiền nữa.”
Tâm trạng của Thầm Minh Thành rất khó chịu, anh ta nói thẳng: “Bình tĩnh cái rắm, nhất định hôm nay cháu phải đón Xuân Hinh về.”
Vừa nói, Thẩm Minh Thành vừa nhìn về phía tôi: “Thẩm Xuân Hinh, em dọn đồ rồi về cùng anh đi.”
Thẩm Quang nhíu mày, sắc mặt tối sầm, nhìn về phía anh ta: “Cháu còn định quậy đến bao giờ hả?”
Thấy Thầm Quang tức giận như vậy, Thẩm Minh Thành mới đàng hoàng hơn một chút, mím môi khó chịu: “Cháu đi hút thuốc.”
Sau khi Thẩm Minh Thành rời khỏi đây, Thầm Quang mới nói: “Có đối tượng nghỉ ngờ không?”
Phó Thắng Nam nhíu mày, trầm mặc một lúc mới nói: “Cháu đang điều tra.”
“Người nhà họ Mạc?”. truyện tiên hiệp hay
Phó Thắng Nam lắc đầu: “Khả năng không lớn lắm.”
“Nhưng vẫn có khả năng.” Thẩm Quang như muốn nói gì đó nhưng lại bị Phó Thắng Nam ngăn cản.
“Chú Thầm, để Thầm Xuân Hinh nghỉ ngơi cho khỏe đã, chúng ta vào phòng sách nói chuyện.”
Thẩm Quang sửng sốt một chút rồi
gật đầu đi tới phòng sách. Tôi không có cách nào ngủ được, tậm
trạng từ hỗn độn đến bình tĩnh, trong đầu nhớ đến chuyện ngày hôm qua.
Rốt cuộc tôi bị bỏ thuốc lúc nào, sao tôi lại không hề hay biết.
Lúc xuống xe chụp hình tôi vẫn còn tỉnh táo, người đàn ông đeo kính đen kia, khuôn mặt và giọng nói đều rất xa lạ.
Không phải là người mà tôi biết, suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794890/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.