Sau khi lên xe, tôi hơi nhíu mày, tôi vẫn luôn cảm thấy khó hiểu về chuyện bà ngoại mình có quen biết với ông Phó, lúc bà đưa tôi ra từ Hoàng An, bà nói rằng ông Phó là một người bạn cũ của bà.
Khi đó, tôi không nghĩ gì nhiều, nhưng bây gið suy nghĩ kĩ lại, quả thực thì cả đời này, bà ngoại tôi đều sống ð một huyện nhỏ trong Hoàng An, làm sao bà có thề quen biết với ông Phó, người mà từ trước đến nay vẫn luôn ở Thành phố Giang Ninh, lại còn quen biết cả cha của Thẩm Minh Thành.
Lúc này, sau khi đã suy nghĩ một cách
cần thận, tôi không khỏi cảm thấy có một vài chuyện không nói nên lời, nhưng mà hiện tại, người lớn đều đã rời đi hết rồi, cho dù tôi có muốn biết nguyên nhân của mọi chuyện thì cũng chẳng thể điều tra được điều gì.
“Những chuyện này đều đã trôi qua, bây giờ mà còn cố tìm tòi, cũng không thể tra ra được chuyện gì, ngoài trời lạnh quá, vẫn là nên mau chóng đưa Tuệ Minh về nhà thôi!”
Anh hờ hững đáp lại một tiếng, cũng chẳng nói thêm lời nào.
Suy nghĩ về chuyện đột nhiên chuyền Tuệ Minh đến sống ð chung cư Sơn Thuỳ, có lẽ cô bé sẽ không quen, cho nên tôi và John đã bàn bạc với nhau, ban ngày chúng tôi sẽ đưa Tuệ Minh đến chung cư Sơn Thuỳ, còn buổi tối thì đưa cô bé về chung cư Hương Uyển.
Bận rộn cả một ngày, lúc về đến chung cư Sơn Thuỷ thì trời đã có chút tối rồi.
Tôi hơi buồn ngủ, ngay khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794881/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.