John ở trong nhà bếp. Bởi vì cậu ta cũng không biết nấu cơm, cho nên đã mời bảo mẫu đến. Nghe thấy tiếng Tuệ Minh khóc, cậu ta cũng vừa chuẩn bị đi vào.
“Có lẽ là đói rồi!” Cậu ta cầm bình sữa, vội vàng bước vào phòng Tuệ Minh.
Tôi đi theo sau cậu ta, nhưng đột nhiên cậu ta dừng lại, tôi không kiểm soát được tốc độ, đâm mạnh vào lưng cậu ta.
Mũi tôi đau điếng: “John, cậu..” Lời phía sau còn chưa nói ra thì tôi và John giống nhau, đều bị kinh ngạc đến bất động.
Tôi vừa ra ngoài được một lát thì Phó
Thăng Nam đã ôm đứa bé vào lòng, đứa bé to bằng hai bàn tay được anh ôm nó vào lòng.
Vô cùng nhỏ bé. Lúc này, Tuệ Minh đã không còn khóc nữa, mà yên lặng giương đôi mắt to, đen tròn nhìn Phó Thắng Nam, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
John hơi ngần người, đi đến, đưa bình sữa trong tay cho anh, mím môi, ho một tiếng: “Có lẽ con bé đói rồi, anh bón cho con bé ăn chút đi.”
Phó Thắng Nam tìm một vị trí rồi ngồi xuống, sau đó động tác rất nhẹ nhàng, cho Tuệ Minh uống sữa.
Người đàn ông bình thường lạnh lùng rất khác với người đàn ông hiện giờ đang ôm đứa bé cho uống sữa. Nhất thời tôi không biết nói gì, cảm thấy hình ảnh này rất đáng yêu, lại rất ấm áp, nhưng cũng rất ồn cười.
John nhìn nhìn nhưng lại không nói gì, chỉ quay người rời đi.
Tôi đi đến bên cạnh Phó Thắng Nam, nhìn Tuệ Minh đang uống sữa mà hai mắt vẫn mỡ to nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794880/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.