Miệng lưỡi của người này cũng thật là ghê gớm quá di.
Tôi cũng không muốn kì kèo thêm chuyện này với anh ta, tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Đến lúc đó chú ba chắc là sẽ mời nhà họ Mạc đúng không?”
Thẩm Minh Thành ừ một tiếng rồi nói: “Những gia tộc danh giá, có địa vị ð thủ đô nói nhiều thì cũng không nhiều, nói ít thì cũng không
Vòng tròn quan hê lớn như vây,
chú ba cũng nên mời bọn họ tới, sao nào, không muốn gặp bọn họ sao?”
Tôi lắc đầu: “Không phải!” Tôi lại nghĩ một lúc, sau đó nói: “Cũng không phải là tôi không muốn gặp bọn họ, tôi chỉ đang suy nghĩ rằng tôi có phải làm cái gì đó không thôi.”
Thật ra vốn dĩ tôi rất ghét Lâm Uyên, thế nhưng sau khi chuyện tôi đâm Mạc Hạnh Nguyên đó, đột nhiên tôi lại mềm lòng, tôi cũng không biết tại sao nữa.
Tự nhiên tôi lại không muốn
tranh đầu nữa, những ngày tháng sắp tới vẫn còn dài, nếu như tôi tiếp tục cố chấp hao tâm tồn sức tranh đấu với nhà họ Mạc thì liệu trong tương lai tôi có thể yên ổn sống tốt hay không?
Thẩm Minh Thành im lặng một lúc rồi nói: “Quyết định này là do em thôi, nhưng mà em gái à, Mạc Hạnh Nguyên đã thành ra như thế này rồi, em… ”
“Để tôi nghĩ xem” Tôi cúp máy, tôi cảm thấy có chút bực bội trong người.
Bầu trời của thủ đô vẫn luôn u
ám, khi tôi vẫn còn đang ngần người ra thì Hoàng Nhược Vi gọi điện tới.
Tôi bắt máy, cuộc điện thoại được kết nối, âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794856/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.