Nhiệt độ trong phòng tắm vốn dĩ đã cao, hơi thờ của Phó Thắng Nam có chút nặng nề thế nhưng anh vẫn cố nén giọng lại nhìn tôi nói: “Có được không?”
Tôi cụp mắt, nhắm chặt mắt lại không nói gì, anh coi đây như là tôi đã ngầm đồng ý.
Sau chuyện đó, toàn thân tôi gần như rã rời, tôi lau người cho sạch sẽ, miếng gạc trắng nơi vết
thương được băng bó ban đầu của anh đã bị nhuốm màu máu đỏ.
Tôi nhướng mày nhìn anh, giọng điệu có chút tức giận nói: “Phó Thắng Nam, anh lại chảy máu rồi kìa, em đã nói là không được rồi mà, anh xem kìa vết thương của anh lại rách ra thêm rồi đấy.”
Phó Thắng Nam cười cười, dừng dưng khoác nhẹ áo choàng tắm vào rồi nói: “Không sao, một lát nữa gọi Tuấn Anh qua đây xem thử là được rồi, đừng lo lắng quá.”
Tôi trừng mắt nhìn anh, tôi cũng không biết phải nói gì với anh nữa, tôi bước ra khỏi phòng tắm rồi gọi cho Trịnh Tuấn Anh.
Cuộc gọi được kết nối sau vài hồi chuông điện thoại, tôi vội vàng nói: “Bác sĩ Tuấn Anh, vết thương của Phó Thắng Nam lại chảy máu rồi, máu chảy ra nhiều lắm, anh có thể qua đây một chuyến được không?”
Trịnh Tuấn Anh hơi sửng sốt trong chốc lát, thắc mắc hỏi: “Sao đột nhiên lại chảy máu được?”
Tôi ngần người ra một lúc, ấp a ấp úng không biết phải nói như thế nào: “Dù sao thì vết thương của Phó Thắng Nam cũng bị chảy rất
nhiêu máu, anh tranh thủ qua đây xem thử đi, năn nỉ anh đấy.”
Sau khi cúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794855/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.