Nhìn bà ấy, đột nhiên tôi nghĩ đến Phó Thắng Nam, vì thế không khỏi mờ miệng nói: “Là sứ mạng thôi.”
Bà ấy hơi sững sờ, nhìn tôi nói: “Cái gì?”
“Ông nội là quân nhân nên tất cả những gì anh ấy được nuôi dạy là trách nhiệm và sứ mạng, đó là tín ngưỡng cuộc sống của bọn họ. Bà ông rời khỏi Cố Nghĩa không
phải là bởi vì Cố Nghĩa có thể mang lại cho bà bao nhiêu lợi ích mà là năm đó khi bàn chuyện hợp tác với Cố Vân Dương thì thật sâu trong tiềm thức của bà đã muốn gánh vác Cố Nghĩa rồi.”
Bà ấy ngần người, dứt khoát không nói nhiều nữa, chỉ nhíu mày nói: “Khó trách tại sao cha lại chọn cháu, mọi chuyện cháu đều vô cùng hiểu rõ.”
Bà ấy đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Nếu như hợp tác thành công, cô hy vọng có thể nhanh chóng nhận được tin tốt của cháu.”
Buổi chiều!
Kết quả của Lý An đã được quyết định, bời vì ông ta liên quan đến hối lộ và nhận hối lộ với giá trị tài sản khá lớn, thuộc mức độ nghiêm trọng nên đã bị tuyên án mười năm.
Cách một tấm kính thủy tỉnh, trông sắc mặt ông ta có chút tiều tụy, cứ như đã già đi mấy tuồi vậy.
Nhìn thấy tôi, ông ta cười nhạt, giọng điệu tràn đầy châm chọc: “Thế nào? Đến đây để cười nhạo tôi à?”
Tôi nhìn ông ta, ngược lại cũng
không phản bác lời nói của ông ta mà chỉ mờ miệng nói: “Những tài sản không hợp pháp trong nhà ông đều bị tịch thu toàn bộ rồi, nghe nói con gái của ông sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794847/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.