“Anh không đói!” Nghe giọng Cố Diệc Hàn, dường như anh ta không muốn nói chuyện với tôi.
Gặp phải chuyện như vậy, tôi nhất thời cũng không biết nên làm sao, theo anh ta lên xe, giành ngồi ở ghế lái, nhìn anh ta và nói: “Để tôi đưa anh về nhà họ Cố” Hiện tại anh ta lái xe với trạng thái này, không an toàn.
Anh ta híp mắt, nhìn tôi, sắc mặt rất không tốt: “Sao vậy? Em đang thương hại anh?”
Tôi nhíu mày: “Không phải!” Dừng một lúc, tôi khởi động xe và nói: “Ít ra chúng ta vẫn được coi là bạn bè, anh từng giúp tôi, tôi không có lý do gì khoanh tay đứng nhìn.” “Ha!” Anh cười giêu: “Vậy là em đang trả nợ à?”
Biết tâm trạng hiện giờ của anh ta không tốt nên tôi không nói nhiều, sau khi khởi động xe thì lái thẳng đến nhà họ Cố.
Xe dừng lại, anh ta dựa lên lưng ghế nhắm mắt, dưới mắt là hai quâng thâm, giọng nói vô cùng mệt mỏi: “Chuyện của tập đoàn Cố Nghĩa, em có thể tiếp tục ở lại, sau này do Phó Bảo Hân quản lý, bà ấy là cô của Phó Thắng Nam, sẽ không làm gì em” Tôi mím môi: “Anh thì sao?”
“Về nước Mỹ!” Anh ta xoa nơi giữa chân mày: “Về nước là để chăm sóc cho mẹ anh, hiện tại nỗi bận tâm của bà ấy đã không còn, anh về nước Mỹ, cũng tốt”
Tôi không rõ lắm về sự rắc rối trong hôn nhân của Cố Vân Dương, ai đúng ai sai đều không thể xác định, vì vậy cũng không có lý do để nhiều lời. Tôi im lặng một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794815/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.