Tôi mím môi, thay đổi chủ đề: “Các anh đến
bàn công chuyện hả?”
Anh dời mắt khỏi cái tách rỗng trên mặt bàn,
trả lời bằng một câu hỏi: “Là ai hất?”
Tôi nhíu mày: “Anh định tìm người đó để đánh một trận, hay là tìm người đó cùng uống một tách
cà phê?”
Anh nhướng mày: “Em thích phương thức
nào?” Tôi…
“Được rồi, các anh bàn công chuyện đi, em về trước, công ty còn có việc!” Tôi nói rồi thì có ích gì, dù sao anh cũng không thể đi tìm Mạc Hạnh Nguyên để đánh một trận, huống hồ, anh sẽ
không làm vậy.
Cổ tay của tôi bị anh kéo lấy: “Cô ấy tìm em
để nói chuyện gì?”
Tôi đã cảm thấy hơi đau đầu và mất kiên nhẫn: “Phó Thắng Nam, có chuyện gì chúng ta
hãy về nhà nói, anh bàn công chuyện trước đi!”
Gạt tay của anh ra, tôi đi thẳng ra ngoài quán cà phê.
Chưa đi được bao xa, Phó Thắng Nam đã ra ngoài theo, anh khoác áo khoác cho tôi: “Em không lái xe đến, lát nữa tôi đưa em về, thay đồ
rồi mới đến công ty”
Tôi nhíu mày, lắc đầu: “Không cần đâu, đã khô rồi mà, em đến công ty giải quyết chút chuyện thì
sẽ về”
“Có chuyện gì mà phải giải quyết ngay?” Anh hỏi, giọng điệu hơi nặng nề, thấy tôi nhìn anh, anh hơi trấn tĩnh, sắc mặt nhờ vậy cũng tốt hơn, anh nói: “Về nhà tắm rửa rồi thay đồ, em sẽ không thấy khó chịu!”
“Không sao mài”
“Thẩm Xuân Hinh!” Anh nhíu mày: “Chúng ta có thể bên nhau vui vẻ hơn, trông giống vợ chồng hơn, chứ không phải như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794814/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.