Nhìn thấy tôi, người đó sửng sốt một lúc, rồi nhìn sang Lâm Đình nói: “Cậu gọi tôi đến có
chuyện gì thế?”
Trên người Lâm Đình còn đang dính nước, anh ta nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên:
“Tôi gọi ông lúc nào?”
“Không phải cậu bảo tôi đến có chuyện muốn nói sao? Tôi vốn đã định không đến rồi, nhưng cậu bảo là có chuyện gấp, nhà họ Lâm giao một
nhiệm vụ mới.”
Người đàn ông đó cau mày nhìn tôi: ” Chuyện
quái gì vậy?” Lâm Đình mím môi trả lời: “Tôi không gọi cho ông, nhà họ Lâm cũng không liên hệ gì với tôi hết” Hai người sững sờ một lúc rồi liếc nhìn nhau,
nhận ra có gì đó không ổn.
Hai người đồng thời nhìn về phía tôi, Lâm Đình nhìn tôi hỏi: “Là cô dở trò à?”
Tôi bám vào bức tường đứng lên, bình tĩnh lại rồi gật đầu: “Ừ, nếu đã là thù thì sớm muộn gì
cũng phải báo, đúng không?”
Ông Lý còn chưa kịp phản ứng, nhìn sang Lâm
Đình, nhíu mày: “Cậu đưa cô ta đến đây?”
Lâm Đình gật đầu, sắc mặt có vẻ không được
tốt lắm: “Đi nhanh lên!”
“Không kịp nữa rồi!” Tôi dựa vào tường, trên người vẫn còn cảm giác đau: “Hai người thấy tôi đã chịu nhiều khổ cực như vậy, đến cuối cùng lại
buông tha cho hai người sao?”
“Bốp!” Người đàn ông trung niên tát Lâm Đình một cái, tức giận nói: “Cậu có bị ngu không, cậu biết cô ta là ai không? Cậu động vào ai không
động lại động vào đúng cô ta, cậu muốn chết à?”
Miệng Lâm Đình bị đánh hộc máu, anh ta nói: “Phó Thắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794805/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.