Lâm Đình đang đứng ở hành lang hút thuốc, tôi định làm bộ như không nhìn thấy anh ta.
Nhưng đôi mắt làm người ta chán ghét của anh ta cứ nhìn chằm chằm khiến tôi không thể
không cau mày, đứng lại.
Tôi kìm nén những phiền não ưu tư trong lòng,
hé môi cười: “Tổng giám đốc Lâm!”
Dường như anh ta rất thích thú với loại quá trình cám dỗ này. Anh ta hít mạnh một hơi thuốc
rồi dập tắt tàn thuốc trên tay, đi về phía tôi.
“Thẩm Xuân Hình, có ai từng nói cô nghe rằng cô rất xinh đẹp hay chưa? Là kiểu xinh đẹp có thể gây chết người ấy” Vừa nói, anh ta vừa muốn dính
chặt cơ thể vào tôi. Tôi gật đầu: “Anh vừa nói rồi!” Anh ta bật cười, nói tiếp: “Chúng ta đổi chỗ
khác uống một ly nhé, giờ vẫn còn sớm” Tôi nhíu mày: “Phải đổi chỗ?”
Anh ta gật đầu: “Sao thế, cô thích những chỗ thế này à?”
“Cũng không phải!” Tôi ngừng chút rồi tiếp lời: “Nhưng chẳng phải ít nhất chúng ta nên ở đây đợi Nhược Vĩ quay lại sao?”
Nhắc đến Hoàng Nhược Vi, anh ta có vẻ mất hứng: ‘Đợi cô ta làm gì, chúng ta đi chơi được rồi,
thêm cô ta chỉ rách việc. Đi thôi!”
Trong lúc nói chuyện, anh ta đưa tay ra muốn kéo tôi đi lại bị tôi né tránh. Tôi mỉm cười đáp: “Cô ấy là vợ của anh, anh cứ bỏ cô ấy lại đây không
phải rất kì hay sao?”
“Không sao, cô ta sẽ tự về!” Vừa nói, anh ta
vừa cưỡng ép lôi tôi ra ngoài.
Tôi giằng tay lại, nhếch môi đáp: “Tổng giám đốc Lâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794804/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.