Thấy sắc mặt mọi người trên bàn họp khác nhau, trong lúc nhất thời tôi hơi sốt ruột. Cố Diệc Hàn quá thẳng thắn. Hoàng Hiên có thực lực, sẽ không có chuyện biến thành công ty như lời anh †a nói. Thật lâu sau, Vương Thông mới nhìn Cố Diệc Hàn nói: “Tổng giám đốc Gố có dám chắc là các anh sẽ đầu tư tài chính vào việc nghiên cứu trí tuệ nhân tạo không?” Cố Diệc Hàn gật đầu: “Đó là dĩ nhiên” Những người khác trên bàn họp thực tế đều là nhà đầu tư, không quá am hiểu về khoa học kỹ thuật nên không có nhiều quyền phát ngôn, thế nên họ đều nhìn Vương Thông, chờ câu trả lời của ông. Một lát sau, Vương Thông mới đứng dậy, đi về phía Cố Diệc Hàn, vươn tay ra: “Tổng giám đốc Cố, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ” Tôi sửng sốt trong chốc lát mới hoàn hồn, đã thành công rồi ư? Kế tiếp là giai đoạn ký hợp đồng. Sau khi luật sư hai bên đều đã kiểm tra hợp đồng, Vương Thông nhìn về phía Cố Diệc Hàn và tôi, nói: “Hai vị từ thủ đô đến đây thật vất vả, tối nay tôi xin được mời hai vị ăn một bữa cơm ở nhà hàng Phương Nam, mong hai vị nể mặt đến dự” Sau khi ký hợp đồng thì cùng nhau ăn bữa tối, bàn bạc về kế hoạch hợp tác sau này, đây là tác phong thường thấy trong thương trường. Cho dù Vương Thông không lên tiếng thì Cố Diệc Hàn cũng sẽ nói thế. Còn mấy tiếng nữa, tôi và Cố Diệc Hàn rời khỏi Hoàng Hiên. Anh ta về khách sạn, còn tôi về biệt thự. Đã lâu không về chung cư Sơn Thủy, may mà có người dọn dẹp nên mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như trước kia. Tôi về biệt thự, người giúp việc mà Phó Thắng Nam mời tới đã chuẩn bị bữa tối xong xuôi. Tôi không có khẩu vị gì nên chỉ ăn qua loa mấy miếng rôi lên lầu, vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Sáng nay dậy quá sớm, đêm qua lại chẳng được ngủ yên giấc nên vừa nằm lên giường, tôi đã mơ mơ màng màng chìm vào mộng mi. Tôi mơ hồ nhận thấy có bóng người bên giường, nhưng vì ngủ quá say nên tôi tưởng là ảo giác của mình. Song một lát sau, tôi cứ cảm thấy bóng người kia vẫn còn ở đó, cứ như hồi nhỏ từng bị bóng đè vậy. Tôi buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra được, song lại thấp thoáng nhận thấy có một người ngồi bên giường mình, nhất thời tôi vừa sốt ruột lại vừa bực bội, nhưng không có cách nào giải tỏa. Vất vả lắm tôi mới giãy dụa tỉnh lại, trên trán đã đầy mồ hôi, nhưng nào có ai ở bên giường, phòng ngủ trống rỗng, chỉ có mình tôi. thường xuyên gắp thức ăn cho tôi. Tôi đã quen với thái độ của anh ta, song Vương Thông thấy thì không khỏi cười nói: “Giám đốc Thẩm và tổng giám đốc Cố ăn ý với nhau quá. Nếu giám đốc Thẩm còn chưa kết hôn thì chúng tôi còn tưởng hai người mới là vợ chồng cơ đấy” Ông ấy vốn chỉ nói một câu bâng quơ, song tôi và Cố Diệc Hàn lại đều ngây người. Tôi ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Chúng tôi đã làm việc với nhau lâu ngày nên mới thế, mọi người đừng hiểu nhầm, anh Phó nhà tôi hay ghen lắm” Vốn dĩ chỉ là một câu bông đùa nên mọi người đều cười ồ lên. Song sắc mặt Cố Diệc Hàn lại rất khó coi, có vẻ nặng nà. Tôi bất giác vươn tay ra lấy ly rượu, nhưng lại bị Cố Diệc Hàn giữ lại, giọng nói vừa trâm thấp vừa lạnh lùng: “Em uống nhiều quá rồi đấy!” Nhất thời, người trên bàn đều nhìn về phía chúng tôi. Tôi rút tay lại, bình tính nói: “Đúng là hơi nhiều thật” thường xuyên gắp thức ăn cho tôi. Tôi đã quen với thái độ của anh ta, song Vương Thông thấy thì không khỏi cười nói: “Giám đốc Thẩm và tổng giám đốc Cố ăn ý với nhau quá. Nếu giám đốc Thẩm còn chưa kết hôn thì chúng tôi còn tưởng hai người mới là vợ chồng cơ đấy” Ông ấy vốn chỉ nói một câu bâng quơ, song tôi và Cố Diệc Hàn lại đều ngây người. Tôi ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Chúng tôi đã làm việc với nhau lâu ngày nên mới thế, mọi người đừng hiểu nhầm, anh Phó nhà tôi hay ghen lắm” Vốn dĩ chỉ là một câu bông đùa nên mọi người đều cười ồ lên. Song sắc mặt Cố Diệc Hàn lại rất khó coi, có vẻ nặng nà. Tôi bất giác vươn tay ra lấy ly rượu, nhưng lại bị Cố Diệc Hàn giữ lại, giọng nói vừa trâm thấp vừa lạnh lùng: “Em uống nhiều quá rồi đấy!” Nhất thời, người trên bàn đều nhìn về phía chúng tôi. Tôi rút tay lại, bình tính nói: “Đúng là hơi nhiều thật” Bị người ta nhìn chằm chằm như xem xiếc khỉ thế này thật sự rất khó chịu, huống chi Cố Diệc Hàn còn cố tình muốn gây khó dễ cho tôi, thế nên tôi hơi đứng ngồi không yên. Anh ta vẫn chăm chỉ gắp đồ ăn cho tôi, không cho tôi uống rượu, còn tri kỷ gọi cho tôi một ly sữa bò. Anh ta biểu hiện quá rõ ràng nên dường như người trên bàn đều hiểu rõ trong lòng. Tôi cảm thấy hơi bực bội. Chuyện này mà giải thích thì có vẻ như giấu đầu lòi đuôi hơn cả lúc không giải thích. Đúng lúc này, tin nhắn của Phó Thắng Nam hiện lên trên màn hình: “Em đang làm gì?” Tôi: “Đã ký hợp đồng, đang ăn cơm ở bên ngoài.” Phó Thắng Nam: “Em uống rượu hả?” Tôi: “Ừ, uống chút chút thôi” Một lát sau, bên kia mới gửi tin nhắn tới: “Cho tôi địa chỉ đi” Tôi mím môi. Anh đang ở thủ đô, chẳng lẽ còn đòi bay qua đây đón tôi? Thế là tôi bấm chữ: “Nhà hàng Phương Nam. Lát nữa em sẽ về” Đầu dây bên kia im lặng. Tôi đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi toilet. Vừa rồi tôi uống ba ly rượu trắng nên giờ hơi xây xẩm mặt mày. Tôi rửa mặt bằng nước lạnh trong toilet, lúc ra ngoài lỡ đụng vào nhân viên phục vụ đang bưng rượu. “Xin lỗi, xin lỗi!” Nhân viên phục vụ vội vàng nói. Tôi hơi chóng mặt, chỉ lắc đầu xua tay: “Không sao, đi cẩn thận chút là được” “Giám đốc Thẩm!” Một tiếng kêu khiếp sợ vang lên. Tôi không khỏi ngẩn người ngước mắt nhìn qua. Đó là Hoàng Nhược Vi đang đội tóc giả, trang điểm rất đậm, mặc váy ngắn, trông như gái trong hộp đêm. Tôi không khỏi nhíu mày. Trong vòng một ngày gặp được hai lần, hình như quá trùng hợp thì phải. Nhưng… Tôi hỏi: “Sao cô lại ra nông nỗi này?” Buổi sáng bị bạo lực gia đình, buổi tối đi bán rượu, sao cô ấy lại ra nông nỗi này? Cô ấy cúi đầu, giọng lí nhí: “Tổng giám đốc Phó đã ra lệnh cho giới nhân sự ở thành phố Giang Ninh nên từ công ty bất động sản tới công ty công nghệ cao ở thành phố Giang Ninh đều không ai dám thuê tôi, tôi không cách nào khác, dù sao vẫn phải sống nên chỉ còn cách đi bán rượu.” Tôi khó hiểu: “Tại sao Phó Thắng Nam lại làm thế?” Mặc dù con người anh rất ác liệt, nhưng việc gì phải nhằm vào một người như thế? Cô ấy ngước mắt nhìn tôi, sau đó lại cúi đầu nói: “Là vì lúc trước tôi đã tham gia vào vụ công ty An Cường và Hạ Vỹ. Cô bị tập đoàn Phó Thiên xóa tên, đa số là vì trong đó tôi đã làm rất nhiều chuyện không nên làm. Rất nhiều tư liệu của An Cường đều do tôi bắt chước chữ ký của cô tạo ra” Tôi cũng biết chuyện này. Khi đó tôi cũng rất tức giận, nhưng nể tình cô ấy từng đi theo tôi hai năm nên tôi chỉ cảnh cáo miệng, thế mà cô ấy lại rời khỏi tập đoàn Phó Thiên. Nhưng tôi không ngờ cô ấy lại ra nông nỗi này. Thế nên Phó Thắng Nam cũng biết chuyện đó sao?. Truyện Mạt Thế Tôi im lặng trong chốc lát rồi nhìn cô ấy, nói: “Chuyện này đã qua rồi, về nhà tôi sẽ nói với Phó Thắng Nam. Cô có năng lực, có lẽ khi đó anh ấy chỉ nhất thời tức giận mà thôi. Tôi sẽ giải quyết rõ ràng chuyện này, cô đừng làm việc ở đây nữa. Mặt khác, nếu Lâm Đình đã không phải là người chồng tốt thì cô nên nghĩ cách rời khỏi anh ta đi Cuộc đời ngắn ngủi, gặp phải kẻ xấu cũng không phải là mong muốn của cô ấy. Tôi hơi choáng váng đầu, chỉ muốn về nhà sớm một chút nên võ vai cô ấy rồi định rời đi. Không ngờ cô ấy lại đột nhiên kéo tay tôi, quỳ xuống đất, nhỏ giọng khóc rống: “Giám đốc, xin lỗi, trước kia tôi không nên phạm lỗi, tôi sai rồi, tôi cũng đã bị trừng phạt rồi”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]