Nếu không phải bao năm nay Mạc Đình Sinh cố chấp, còn có một đứa con gái tưởng mất mà còn, cộng thêm tài sản mà Lâm Uyên tích lũy bao năm nên mới miễn cưỡng được nhà họ Mạc chấp nhận.
Mạc Hạnh Nguyên có thề một bước lên trời là vì dòng máu, đây là mệnh, không ai thay đổi được.
Cố Diệc Hàn hẹn thời gian với tôi, nhìn tôi nói: “Sáu giờ tối, anh
đón em trước một giờ, dẫn em đi
thử quần áo và trang điềm.”
Tôi gật đầu, phỏng chừng nếu tôi tự ăn mặc tự trang điểm sẽ trông chẳng ra làm sao, nên tôi cũng không từ chối, nhận sự quan tâm của anh ta một cách tự nhiên.
Vẫn còn sớm, về đến nhà tôi buồn chán không có gì làm bèn gọi điện thoại cho Vũ Linh bảo cậu ấy qua đây.
Thật không may, cậu ấy tắt máy rồi, tôi nghĩ nghĩ đã ba tháng rồi, cho dù là ở cữ thì cũng hết lâu rồi chứ, sao cậu ấy lại tắt điện thoại?
Bất đắc dĩ, tôi đành gọi điện
thoại cho John, chờ một lúc lâu
cậu ấy mới bắt máy, hình như là hơi bận: “Xuân Hinh à, tớ đang trông trẻ, cậu đang làm gì vậy?”
Tôi sửng sốt, nghĩ rằng một người đàn ông cao to như cậu ta mà trông trẻ con có vẻ rất cực khổ.
“Cậu còn ð quê với Vũ Linh chứ?” Tôi mỡ miệng, ngả người ra lười biếng dựa vào ghế sa lon.
Cậu ấy không nói gì, một lát sau mới nói tiếp: “Ừm, cậu thì sao? Dạo này sao rồi, vẫn khỏe chứ?”
Tôi gật đầu: “Ừ, tầm cuối năm tớ về thành phố Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794780/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.