Tôi bị tiếng sấm đánh thức, vừa mở mắt dậy đã cảm thấy lạnh đến tê dại, bên ngoài vẫn vang lên tiếng sấm ầm ỹ, lúc ngủ tôi quên đóng cửa cho
nên bây giờ đã bị mưa to tạt vào.
Lục tìm di động xem thời gian, thấy mới mười hai giờ, tôi không khỏi nhíu mày, bây giờ đã tỉnh chỉ sợ là tối nay không cách nào ngủ lại được.
Thấy trên di động có mấy chục cuộc gọi nhỡ chưa nhận, tuy rằng không có ghi chú nhưng tôi nhớ dãy số này, đầu là Phó Thắng Nam gọi đến.
Tôi thấy hơi bực bội, vừa định tắt điện thoại đi, không ngờ lại có cuộc gọi đến. Tôi nhíu mày, sau khi bắt máy thì nói thẳng: “Phó Thắng Nam, giờ em đã thành thế này rồi mà anh còn chưa hài
lòng sao, muốn ép em đi tìm cái chết à2”
“Thẩm Xuân Hinh, em biết tôi muốn làm gì
không, nếu là tôi thì tôi sẽ ở cạnh em..” Giọng nói của anh có hơi nghẹn ngào, thấp thoáng còn nghe
được tiếng mưa.
Tôi thấy vô cùng bực bội, muốn lập tức cúp máy nhưng anh lại tiếp tục nói: “Tôi đang ở dưới
lâu nhà em”
Tôi sửng sốt, sau đó đi ra ban công nhìn xuống phía dưới theo bản năng, thấy cả người Phó Thắng Nam mặc quần áo màu đen đứng bên cạnh cột đèn đường dưới lầu. Anh đứng thẳng tắp trong màn mưa, chẳng khác nào tên đầu gỗ.
Tôi nổi giận: “Phó Thắng Nam, có phải anh có
bệnh hay không!” Hơn nửa đêm rồi còn đứng dưới
mưa, tự làm khổ mình!
Nhưng anh lại bật cười: “Em tức giận, có phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794772/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.