Khi tôi biết Phó Thắng Nam ở tầng dưới khu nhà thì đã là mấy ngày sau. Bởi vì cảm xúc của tôi không ổn định nên Cố Diệc Hàn gần như không
cho tôi ra ngoài.
Tôi cảm thấy anh ta thật sự rất hiểu tôi, biết cách ổn định tâm trạng của tôi. Sau khi hết kỳ
nghỉ, Cố Diệc Hàn đúng là vô cùng bận rộn.
Còn tôi thì bắt đầu làm việc ở Cố Nghĩa, Cố Diệc Hàn để tôi ở tổ dự án. Vì vừa tiếp nhận nên có rất nhiều việc mà tôi không quá hiểu, do đó
anh ta đã sắp xếp trợ lý cho tôi.
Làm dự án không giống những việc khác, rất khó có thể tới công ty lúc chín giờ sáng và ra về vào lúc năm giờ chiều. Vì vừa tiếp nhận nên tôi gần như phải bận rộn tới khuya.
Cố Vân Dương nhập viện vì trúng gió nên Cố
Diệc Hàn sắp xếp cho trợ lý đưa tôi về nhà.
Trong những ngày này, tôi đã tự điều chỉnh rất
tốt nên không khiến anh ta phải bận tâm.
Sau khi đưa tôi đến cửa khu nhà, trợ lý Lâm Tuyết Mai nói: “Giám đốc Hinh, đây là thứ mà tổng giám đốc Hàn bảo tôi đưa cho cô. Anh ấy dặn cô
nhớ ăn cơm đấy”
Tôi gật đầu, nhận lấy tài liệu trong tay cô ấy rồi xuống xe. Từ cửa tiểu khu lên tâng phải mất năm phút, tôi bước chậm rãi, vừa đi vừa nghĩ đến dự án mới.
Cố Diệc Hàn đã có công ty ở nước ngoài. Bây giờ, có lẽ anh ta muốn phát triển trong nước hơn. Tôi nghĩ đến Hoàng Hiên ở Giang Ninh, đều là công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794771/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.