Lúc này, bóng đêm càng dày đặc hơn, dựa vào ánh đèn mờ nhạt trên tủ đầu giường, tôi cứ nhìn chằm chằm lên trân nhà, đầu óc lại hơi
choáng váng.
“Ầm!” Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng sấm rất lớn, các tầng lầu cao ở khu nhà được xây dựng rộng rãi thoáng mát nên không hề kéo rèm cửa sổ. Vì thế, tôi nằm trong phòng vẫn có thể nhìn thấy một tia chớp chói mắt lóe qua, vô cùng dọa người.
Không bao lâu sau thì trời bắt đầu đổ mưa to, tiếng mưa bùm bùm rơi xuống, tôi cố gắng nhắm
mắt cưỡng ép mình phải ngủ.
Thế nhưng càng muốn ngủ thì lại càng không ngủ được, kế đó một tia chớp xẹt qua thắp sáng cả căn phòng. Tôi hơi căng thẳng, đứng dậy đi xuống giường.
Tôi ra ngoài ban công kéo rèm cửa sổ lên, sau đó lại quay đầu đi về phía giường nhỏ. Thế nhưng bất chợt lại đụng phải chiếc ghế quý phi bên cạnh, cả người không đứng vững ngã nhào xuống đất.
Đầu gối bị đụng vô cùng đau đớn, mãi một lúc lâu sau tôi mới từ dưới đất chậm rãi bò dậy, còn chưa bước được đến giường thì lại “âm” thêm một tiếng nữa, đột nhiên đèn ngủ ở đầu giường cũng chợt tắt.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng đều chìm ngập trong bóng tối, bên ngoài lại ôn ào tiếng sấm
sét và cả tiếng mưa rơi.
Trong căn phòng đen như mực, giơ tay lên cũng không nhìn thấy được năm ngón tay của mình. Tôi nằm bất động trên đất, dường như cảm giác quay vê đêm hôm đó.
Hai chân và hai tay tôi đều bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794769/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.