Tôi há miệng, vốn dĩ không muốn đi nhưng suy nghĩ lại một lát thì thay đổi ý nghĩ. Rốt cuộc tôi cũng phải cố gắng sống tiếp mà, không phải
sao?
Cuối mùa thu, ngoài trời đã sẩm tối, dáng vẻ Cố Diệc Hàn rất xuất chúng nên vừa đi dạo được một lát đã thu hút không ít ánh mắt của một đám người, nhất là những cô gái trẻ tuổi đang đi dạo giống chúng tôi vậy.
Tôi đi đến mức hơi mệt mỏi, ngồi lên chiếc ghế dưới ánh đèn đường để nghỉ ngơi, sau đó ngửa đầu nhìn anh ta rồi nói: “Sau này cô gái nào gả cho anh thì nhất định sẽ rất hạnh phúc”
Anh ta nhíu mày, hai tay giơ ra sau đầu rồi
nhàn nhạt nói: “Bây giờ em hạnh phúc không?”
Tôi ngẩn người, bất giác trong đầu lại thoáng qua một bóng hình, nhất thời chỉ đành cúi đầu im lặng.
Nhận ra sự thay đổi tâm trạng của tôi, anh ta thở dài một hơi rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, vỗ
nhẹ lưng tôi an ủi: “Xin lỗi, anh không cố ý đâu”
Tôi lắc đầu, chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến anh ta cả, chỉ là bản thân tôi không
thể thoát ra được nỗi khổ này mà thôi.
“Anh có giữ lại… tấm ảnh của đứa bé đúng không?” Tôi mở miệng, giọng nói có chút nghẹn
ngào, hai tay không tự được run rẩy.
Anh ta mím môi, giơ tay lên lau nước mắt cho tôi, khẽ thở dài nói: “Đừng xem, sau này sẽ tốt hơn
mà thôi:
Cuối cùng tôi cũng không có dũng khí để tự tay an táng cho con của mình, không có dũng khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794768/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.