Trong lòng tôi cảm thấy ngột ngạt, chỉ cần nhìn thấy anh là lập tức muốn đánh chết, nhưng lại không thể thẳng tay đánh anh một trận ra trò.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi nhìn vê phía anh rồi nói: “Phó Thắng Nam, lại đây!”
Anh nhướng mày, cơn tức giận dường như đã giảm nhiều, khóe miệng hơi nở nụ cười, anh đi về phía tôi.
Khi anh đến gần trước mặt, tôi ngước nhìn anh rồi nói: “Em không biết tại sao em lại tức giận như vậy, em… em đang hoảng sợ, em không thể để bất cứ ai làm tổn thương đến đứa trẻ, vì vậy
em chỉ có thể trút giận lên anh”
Nói xong, tôi liền giơ tay đẩy anh rớt xuống hồ
nước trong sân.
Phó Thắng Nam: …
Mặc dù bị bất ngờ nhưng hồ nước không sâu, chỉ lát sau anh đã đứng lên được. Vừa vuốt tóc từ
trán ra sau đầu, anh nở nụ cười gượng gạo.
Tôi không muốn nghe anh nói chuyện, vì thế đành quay người bỏ đi. Sau khi thở dài một tiếng, tôi cảm thấy tâm trạng của mình đã khá lên nhiều
nên quay trở lại phòng ngủ.
Tôi nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, Phó Thắng Nam đi tắm, lát sau anh mới quay trở lại phòng ngủ. Tôi cảm nhận chiếc giường đã bị lún
xuống một chút, đành cau mày hơi khó chịu.
Anh nói nhỏ nhẹ: “Anh qua phòng làm việc chút nhé”
Tôi nhắm mắt lại, không nói lời nào giả vờ như đã ngủ. Tưởng rằng anh sẽ nói gì đó, nhưng thứ âm thanh tôi nghe được chỉ là tiếng đóng cửa.
Tôi nằm suy nghĩ đến người vừa mới rời đi.
Cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794744/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.