Mỗi khi nhớ đến giấy thỏa thuận ly hôn trong ngăn kéo thì lòng tôi không khỏi chùng xuống, tôi không muốn quay về biệt thự xíu nào. Tuy thủ đô này rất lớn nhưng không có bất kỳ nơi nào mà tôi có thể đến được cả.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, khi thấy anh ta đang lái xe tiến vào khu biệt thự ở trung tâm thành phố thì tôi hơi sững sờ, ghé mắt nhìn anh ta rồi nói: “Anh Hàn?”
“Em tạm thời ở nhà họ Cố một đêm đi” Anh ta nói, vẻ mặt bình thản nhìn không ra bất kỳ cảm
xúc gì.
Tôi ngẩn ngơ, còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã dừng xe lại rồi bước xuống xe. Tôi theo anh ta tiến vào nhà họ Cố, đúng lúc bắt gặp Phó Bảo Hân với hai mắt đỏ bừng đang bước xuống lầu. Nhìn qua
thì có vẻ như bà ấy vừa mới khóc, lúc này Phó
Bảo Hân cầm áo khoác lên chuẩn bị ra ngoài.
Khi nhìn thấy tôi và Cố Diệc Hàn, bà ấy kinh
ngạc nói: “Sao cháu lại đi cùng Diệc Hàn vậy?”
“Gặp trên đường” Vừa dứt lời thì Cố Diệc Hàn lập tức lên lầu, hiển nhiên là anh ta không muốn
nhiều lời nữa.
Phó Bảo Hân nhìn tôi, vẻ mặt lúng túng cũng dần dần giảm đi, bà ấy kéo tôi lại rồi nói: “Sao cháu không mang theo điện thoại, không mang theo tiên mà chạy đi khắp nơi thế này?”
Tôi bật cười: “Lúc ra khỏi cửa thì cháu quên mất.
Thấy bà ấy cầm điện thoại muốn gọi điện thì nhất thời tôi không biết nói gì, chỉ ngồi im lặng một bên.
Không lâu sau, Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794743/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.