Không được nghĩ đến những chuyện này, một khi nghĩ đến thì sẽ đặc biệt ham muốn, điện thoại rung lên một chút, tôi không thể ngủ được, cho nên dứt khoát ngồi dậy.
Lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của Lý Vũ Linh: “Xuân Hinh, tớ không ngủ được, muốn ăn xoài xanh.”
Tôi không khỏi buồn cười, quả nhiên là chỉ em tốt, ngay đến vấn
đề ăn uống cũng giống nhau.
Tôi: “Tớ cũng không ngủ được, tớ rất nhớ cà chua mùa thu ở sân Hoài An.”
Lý Vũ Linh: “AI Tớ cũng vậy, gần đây tớ luôn muốn ăn món xoài xanh ð trước cửa nhà cổ, nhưng quá xa, không ăn được. Hơn nữa tớ còn nghe nói nhà cổ sắp bị khai phá rồi.”
Tôi: “m, chỉ có thể nghĩ thôi.”
Đều là thứ tồn tại trong ký ức, sao có thể dễ dàng mà có được chứ.
Phòng ngủ hơi tối, tôi thật sự
không ngủ được, dứt khoát bước ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị xuống tầng xem có cà chua hay không, không ăn được cà chua mùa thu, thì ăn tạm cà chua thường cho đỡ thèm cũng được.
Còn chưa xuống tầng, điện thoại đột nhiên vang lên, làm tôi giật mình, là Thẩm Minh Thành gọi đến. Tôi không khỏi nhíu mày, đã giờ này rồi mà anh ta còn gọi cho tôi làm gì không biết.
Nhận điện thoại, tôi lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”
“Muốn ăn cà chua mùa thu
à?”“ Nghe giọng hình như anh ta vẫn còn rất tỉnh táo.
Tôi bị dọa đến mức suýt đánh rơi điện thoại, cao giọng nói: “Thẩm Minh Thành, anh bị điên à, anh đã cài cái gì vào điện thoại của tôi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794731/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.