Không biết bên kia nói gì mà cậu ta cười vui vẻ, liên tục nói: “Được, được, tôi lập tức đến ngay.”
Cúp điện thoại, đúng lúc cửa thang máy mở ra, cậu ta nhìn Phó Thắng Nam rồi nói: “Phó Thắng Nam, tôi nói thật, anh nên đưa cậu ấy đến nước Mỹ”
Cậu ta nói xong thì vội vàng đi ngay. Phó Thắng Nam lên xe, khởi
động xe. Tôi nhìn anh mấy lần, muốn mờ miệng hỏi nhưng lại sợ sẽ bị lộ thế nên đành im lặng.
Khi dừng xe tại đoạn đường có đèn đỏ, anh mới liếc tôi, giọng trầm thấp: “Đến nước Mỹ quá mệt, em và con đều không chịu nổi. Hai ngày nữa chúng ta đến thủ đô, tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi.”
Tôi sửng sốt, chậm chạp một lúc mới nói: “Anh…”
“Lần trước kiềm tra bác sĩ có nói, thêm lần em dầm mưa nữa thì anh đã phát hiện ra.”
Anh khởi động xe, thờ dài:
“Em không muốn nói cũng không Sao, sau này sẽ tốt thôi.”
Tôi gật đầu, hơi mệt mỏi: “Sáng mai chúng ta đi cúng ông nội, buổi chiều anh đi cùng em đến trung tâm yoga nhé. Giáo viên yoga nói muốn em tập luyện cùng cha đứa bé, có một số động tác cần phải bảo vệ.”
Anh gật đầu: “Bữa tối em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Nói xong hết mọi chuyện, cơn buồn ngủ lại ập đến nên tôi nhắm mắt ngủ một lát.
Khi về đến biệt thự thì trời đã
tối, tôi hơi mơ màng. Phó Thắng Nam không đánh thức tôi mà ôm tôi về phòng ngủ, đặt tôi lên giường.
Có lẽ vì ban ngày vận động nên giấc ngủ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794730/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.